Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
“Được, thưa mẫu hậu.” Hoàng hậu hài lòng gật đầu. Nô tỳ thân cận bên cạnh dìu bà tới ghế ngồi cách đó không xa. Bà ngồi xuống, phong thái vẫn cao quý lãnh đạm đó. Nhưng bây giờ lại mang theo tình thương mẫu tử. Khiến nàng thực ấm lòng. “Tiểu Tịch, mẫu hậu bây giờ chỉ còn mỗi Hiên nhi là con trai, con nhất định phải đối tốt với nó.” Nàng dám cam đoan với hoàng hậu trước mặt. Trên thế gian này, chẳng có nữ tử nào đối tốt với hắn, yêu hắn nhiều bằng nàng đâu. “Tiểu Tịch nhất định sẽ hết mực chăm sóc cho điện hạ.” “Ừ, Hiên nhi cũng lớn tuổi rồi. Triều Quốc này cũng cần có một người nối dõi. Con cố gắng sinh cho nó một đứa con trai, đối với cương vị thái tử phi hay hoàng hậu của con sau này đều là có lợi.” Sinh con cho hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ấy thế mà nàng chưa bao giờ suy nghĩ qua. Trước kia là vì thân phận giả mạo của nàng. Bây giờ bất chợt hoàng hậu đề cập tới, khiến nàng không khỏi xấu hổ. “Vâng, Tiểu Tịch sẽ cố gắng.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Thái hậu đợi chắt cũng đã lâu rồi.” Ngày hôm sau, đúng giờ hoàng đạo, kiệu phượng lại một lần nữa tới đón nàng. Nhưng không phải ở Tư Mã gia mà ở trong cung. Nhìn kiệu phương so với lần trước còn xa hoa hơn trước mặt, tâm nàng không nhịn được mà rạo rực lên. Đây là kiệu hoa dành riêng cho nàng. Là kiệu vì nàng mà thiết kế. Trên thế gian này còn điều gì tốt đẹp hơn. Nàng mặc giá y đỏ rực, xinh đẹp muôn phần tiến vào đại điện. Nàng nhìn bàn tay hắn đưa ra trước mặt, nhìn hắn mỉm cười hướng về phía nàng, lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp. Sau bao nhiêu chuyện, trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng hắn và nàng cũng có thể trọn vẹn ở bên nhau rồi. Nàng là nàng, là Tư Mã Duệ Tịch, là thái tử phi đương triều, là thê tử đường đường chính chính của hắn. Một cái danh xưng này khiến tất cả nữ tử trên thế gian đều phải ngưỡng mộ. Nàng mang theo vui sướng trong lòng hoàn thành nghi thức. Từ hôm nay trở đi, nàng có thể tùy tiện gọi hắn bằng hai tiếng phu quân rồi. “Phu quân.” Bây giờ hắn mới biết, một tiếng gọi lại có thể ấm áp đến vậy. ||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ) ||||| Hắn vươn tay, tháo mạng che mặt trên đầu nàng xuống. Khuôn mặt tiên nữ xinh đẹp không tỳ vết của nàng hiện ra. “Hôm nay nàng thật xinh đẹp, nương tử của ta.” Hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, từng xúc giác như xen lẫn vào trong tế bào. Loại mát mẻ, mịm màng hiến có này khiến máu trong hắn trào ngược lên. Hắn vươn người, tính toán đặt lên môi nàng một nụ hôn thì bị bàn tay nàng chặn lại. “Còn chưa uống rượu giao bôi đâu.” Hắn dằn người lại, hít một hơi, cầm bình rót ra hai chén rượu. Khoảnh khắc hai tay đan vào nhau quả thật tuyệt diệu. Cứ như thể hai người họ đã hòa làm một vậy. Chén rượu đặt xuống, Tư Mã Duệ Tịch nở nụ cười mà nước mắt vẫn tuôn. “A Hiên, lần này là ta và chàng động phòng.” Cơ Dục Hiên lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. Nàng xúc động bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu, hắn lại càng thỏa mãn bấy nhiêu. “Lần này nàng không thoát khỏi tay ta được nữa.” “Bại hoại.” “Có bại hoại thật hay không, nàng thử mới biết được.” Lời nói kết thúc, Cơ Dục Hiên nhào người về phía nàng, động tác dứt khoát gọn gàng khóa chặt người nàng dưới thân mình. Hắn cúi thấp đầu xuống, môi hắn dán chặt vào môi nàng, thuận lợi buộc nàng mở miệng ra. Cái lưỡi linh hoạt tiến vào như một con rắn điệu nghệ quấn lấy nàng. Nụ hôn thật dài, thật sâu cắn hút lấy linh hồn nàng. Nàng ngây ngất nhắm mắt, tận hưởng giây phút thiêng liêng này mà không biết y phục của mình sớm đã bị tháo bỏ đi lúc nào không hay biết. (*) Cảnh báo: Chương sau có cảnh thịt, đề nghị mọi người cân nhắc trước khi xem..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau