Tư Mã Duệ Tịch nằm ườn ở trên giường, nhìn nam nhân sảng khoái thay đổi y phục, lòng nàng lại dâng lên một chút bất mãn.
Vì sao cùng là con người, sau khi kích tình qua đi, hắn lại sảng khoái vui vẻ tươi tỉnh như vậy? Còn nàng, như chết đi sống lại.
Cả người mỏi nhừ, chẳng có một chút điểm thoải mái nào.
Là ông trời quá thiên vị, hay thế chất nàng quá kém?
“Nương tử, dậy đi.
Còn không dậy sẽ trễ mất.” Một tiếng ‘nương tử’ kia gọi ra thật thuận miệng.
Giống như hai người bọn họ đã là phu thê ân ái từ lâu.
Cơ Dục Hiên đứng ở bên giường, còn chưa thỏa mãn tưởng tượng thân hình nàng bọc kín trong lớp chăn dày cộm kia.
Máu nóng từ hai chân xông thẳng lên đại não.
Nếu bây giờ không phải đi dâng trà thì hắn nhất định sẽ đè nàng ra.
Hung hăng đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Tư Mã Duệ Tịch vươn vai một cái, bắt gặp cái nhìn không đứng đắn của hắn liền ôm chặt lấy cái chăn.
Híp mắt, nghiến răng cảnh cáo: “Chàng mà lộn xộn thì không xong với ta đâu.”
“Ta nào dám.
Nàng mau chuẩn bị đi.” Hắn cười lấy lòng.
Còn chọc tức nàng nữa, chị sợ rằng tính phúc sau này sẽ gặp phải nguy hiểm mất.
“Chàng ra ngoài đi.
Ta muốn thay y phục.”
Cơ Dục Hiên lại nở nụ cười gian xảo, ánh mắt như tia laze, quét từ trên đỉnh đầu nàng xuống tới mắt cá chân lộ ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490157/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.