Chương trước
Chương sau
Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt.

Nàng ta mặc y phục thiết kế tinh xảo, tóc búi cao gọn gàng, cả khuôn mặt thoát ra loại nhẹ nhàng thư thái, khiến người ta không nhịn được mà trầm luân vào.

So với Tư Mã Duệ Tịch suốt một tháng bỏ ăn bỏ uống trở nên gầy gò, nàng ta quả thực là xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần.

Tư Mã Duệ Tịch hờ hững nhìn qua Minh Uyển, ý muốn hỏi nàng ta là ai.

Nhưng Minh Uyển chưa kịp trả lời thì nàng ta đã mỉm cười chào hỏi trước.

“Bái kiến tỷ tỷ, muội là Hàn Lĩnh Chi ở điện Phát Xuyên.”

Hàn Lĩnh Chi.

Hình như nàng đã có nghe qua.

Chính là vị thê thiếp Cơ Dục Hiên mới nạp không lâu, đức phi.

Hàn Lĩnh Chi có bối cảnh không hề nhỏ.

Phụ thân của nàng ta chính là hình bộ thượng thư đương nhiệm, Hàn Thất.

Trước đây, nàng đã từng gặp qua nàng ta ở buổi tiệc gặp mặt cuối năm.

Nàng ta đi cùng mẫu thân tới chúc tết nàng.

Lúc đó, nàng ta chỉ là nữ tử yếu đuối e lệ, luôn đứng sau mẫu thân không dám nói một lời nào.

Ngay cả nhìn nàng, nàng ta cũng chỉ dám lén liếc mắt.

Bây giờ nàng ta là chính phi của Cơ Dục Hiên, ngược lại đã có chút mùi vị của sự kiêu ngạo.

Ở trước mặt nàng tỏ ra uy nghi, cao cao tại thượng.

Hàn Lĩnh Chi này không hề đơn giản thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Một câu chào hỏi của nàng đã thể hiện rõ.

Điện Phát Xuyên chính là tẩm cung xa hoa nhất.

Kẻ được ban ở điện Phát Xuyên chẳng quý thì cũng sang, chắc chắn rất được sủng ái.

“Tỷ tỷ, thứ lỗi cho muội bây giờ mới ghé thăm.

Cũng tại vì bệ hạ không cho phép nên muội…”

“Hàn đức phi không cần khách khí.

Ở đây tồi tàn đổ nát, Hàn đức phi vẫn là nên quay về cung điện xa hoa của mình thì hơn.”

Tư Mã Duệ Tịch lạnh giọng, cắt đứt khẩu khí khoe khoang của nàng.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ nàng cần phải làm chính là tìm cho được tung tích của Cơ Việt Y.

Với thủ đoạn của Cơ Dục Hiên, một ngày nào còn chưa tìm được hắn, chỉ sợ hắn sẽ còn gặp rất nhiều nguy hiểm.

“Tỷ tỷ đây là muốn ra ngoài sao?”

Biết rồi còn hỏi.

Tư Mã Duệ Tịch chỉ có thể mắng trong lòng.

Đè nén tâm tư muốn động thủ lại.

Mỉm cười hiên hòa với nàng ta: “Đúng vậy.”

“Hình như bệ hạ có chiếu chỉ không cho phép tỷ rời khỏi điện Tài Minh nửa bước.

Tỷ có muốn muội nói giúp cho tỷ một câu không?”

Lời nói ám muốn đến vậy.

Giống như Cơ Dục Hiên rất sủng ái nàng.

Chỉ cần là lời nàng nói, hắn sẽ nghe theo vậy.

Nghĩ tới điều này, lòng Tư Mã Duệ Tịch thoáng đau.

Nàng cũng đã từng được hắn sủng ái đến kiêu ngạo.

Hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng.

Cuối cùng cũng chỉ tóm gọn bằng hai chữ đã từng.

“Không cần.”

“Vậy…”

“Có thể cho ta đi được chưa?” Nàng không kiên nhẫn nghiến răng.

Nếu không phải nàng ta là tì thiếp của Cơ Dục Hiên, nàng sẽ một cước đạp bay nàng ta trở về Hàn phủ.

Con người này quả thật vô cùng phiền phức lắm chuyện.

“Xin lỗi tỷ tỷ.

Vậy tỷ đi đi.”

Tư Mã Duệ Tịch hừ lạnh một tiếng, bắt tay ra sau lưng, tiêu sái huýt sáo rời đi.

Hàn Lĩnh Chi ở sau lưng nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lạnh.

Trong đầu thoáng qua một quỷ kế liền cũng vội vã rời khỏi.

Nàng ta một mạch đi tới điện An Phong của Cơ Dục Hiên, đẩy cửa bước vào.

Cơ Dục Hiên còn đang phê chuẩn tấu chương, bị tiếng kêu cửa làm cho phân tâm.

Hắn có chút tức giận toan phát tiết, nhìn thấy nàng liền dằn lòng xuống.

“Sao nàng lại tới đây?” Cơ Dục Hiên tiếp tục xem tấu chương, chẳng thèm ném cho nàng ta một ánh mắt nào nữa.

Hàn Lĩnh Chi dịu dàng bước tới cạnh hắn.

Bộ dạng hiền thục so với kẻ điêu ngoa ở điện Tài Minh như hai người khác nhau.

Bàn tay nàng ta như rắn rết trượt dài từ xương quai xanh của hắn rơi xuống dưới.

Mỗi một nơi còn cố tình ấn nhẹ, khơi lên dục vọng chôn sâu trong lòng hắn.

Cơ Dục Hiên gừ một tiếng rồi chụp lấy bàn tay của nàng đang làm càn trên người mình, than nhẹ:

“Đừng hồ náo.”

“Thế nào? Sao lại hồ náo?” Hàn Lĩnh Chi bĩu môi, một bộ dạng vô cùng ủy khuất.

“Trẫm đang bận chính sự.

Nếu không có chuyện gì thì nàng hồi cung đi.” Cơ Dục Hiên buông bàn tay nàng ra, tiếp tục xem tấu chương.

Dục vọng cũng đã khơi lên lại bị hắn cứng rắn đè nén xuống, nàng sao có thể không tức giận đây?

Cũng đã thành thân một tháng rồi, hắn còn chưa có động qua nàng.

Chẳng lẽ là muốn vì Tư Mã hoàng hậu kia thủ thân như ngọc?

“Bệ hạ, người không biết đó thôi, tỷ tỷ vừa tỉnh lại đã náo loạn muốn rời khỏi cung.

Còn nói muốn tìm cái người thích khách hôm đó.

Có phải quá đáng với chàng lắm không?’

Bàn tay đang lật tấu chương của Cơ Dục Hiên khựng lại.

Nhưng rồi lại tiếp tục như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn chỉ nhàn nhạt hỏi giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

“Nàng tới điện Tài Minh sao?”

“Ừm, thiếp qua hỏi thăm tỷ tỷ một chút.

Tỷ ấy ở một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn.” Hàn Lĩnh Chi nhướn mày, nói như thể điều này là rất đúng đắn..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.