Lần này, Cơ Dục Hiên dứt khoát đặt tấu chương xuống bàn.
Hắn nhìn thẳng vào trong mắt nàng ta, bộ dạng lãnh đạm trước sau như một nói: “Nàng ta biết võ công, biết kiếm pháp, sẽ làm nàng bị thương.”
Đây là lời quan tâm nhưng sao từ miệng hắn nói ra lại chẳng có một chút xúc cảm nào cả.
Tuy vậy, nàng đã rất vui rồi.
Từ lúc gả cho hắn tới bây giờ, hắn tuy không tỏ vẻ yêu thương gì nàng nhưng chí ít đối với nàng tốt hơn tất cả các tì thiếp trong cung.
Hắn có thể thoải mái nói chuyện với nàng, có thể tới cung nàng qua đêm, có thể cùng nàng ăn cơm, đi dạo ngắm hoa.
Khiến các tì thiếp khác ghen tức đến phát điên.
“Được.
Lần sau thiếp không tới nữa.” Hàn Lĩnh Chi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt lên má hắn một nụ hôn.
“Vậy thiếp xin hồi cung.
Tối nay mời bệ hạ đến Phát Xuyên dùng cơm.”
Cơ Dục Hiên hờ hững gật đầu.
Khi nàng ta ra khỏi phòng, hắn vươn tay chà xát chỗ nàng ta vừa mới hôn, đến khi đỏ bừng lên mới can lòng.
Sau đó lớn tiếng gọi Phong Huyền từ trong bóng tối đi ra.
“Bệ hạ.”
“Ừ, ngươi cho người theo sát Tiểu Tịch.
Có động tĩnh gì khác thường liền báo cho trẫm biết.”
Phong Huyền khựng người lại, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như trước nhìn hắn.
Nhưng sâu thẳm bên trong lại mang theo khổ sở cùng thương tiếc vô hạn.
Y nói: “Bệ hạ, nương nương vừa mới mất đi hoàng tử, ngài thực sự không có ý định ghé thăm sao?”
Lần đầu tiên Phong Huyền cảm thận hận bản thân mình như bây giờ.
Hận mình không bảo vệ được nàng.
Hận mình chỉ là một thị vệ nhỏ bé, không có quyền có thể để dắt nàng cao chạy xa bay như Cơ Việt Y.
Phong Huyền cúi đầu, nhắc tới nàng, lòng đau như cắt.
“Thứ cho thần vô lễ.
Nhưng ngài có còn yêu nương nương nữa không?”
Cơ Dục Hiên ngước mặt từ trong đống tấu chương lên nhìn Phong Huyền.
Cảm giác ghen tỵ khiến hắn như mất đi lý trí.
Hắn phòng giặc ngoài, còn phải phòng luôn cả giặc trong thế này, rất mệt mỏi.
Tất cả những người xung quanh hắn đều muốn đưa nàng đi, đều muốn cướp lấy nàng.
Hắn đã làm cái gì sai?
“Trẫm đã từng nói với ngươi.
Tình yêu của ngươi dành cho nàng, trẫm cùng cho được.
Nàng là thê tử của trẫm.
Là hoàng hậu của Triều Quốc này.
Ngươi đang mơ ước cái gì?”
“Nếu bỏ đi địa vị, thần và bệ hạ suy cho cùng cũng chỉ là hai nam nhân bình thường yêu nàng.
Chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.
Có thể công bằng ở bên cạnh nàng.”
“Trẫm yêu nàng.
Trẫm yêu nàng ấy.
Ngươi có tư cách gì mà so sánh?”
Phong Huyền cười khẩy.
“Yêu? Yêu là khiến nàng ấy năm lần bảy lượt tổn thương vậy sao? Bệ hạ, nàng ấy vừa mất đi hoàng tử, nàng ấy suy yếu ở bên kia, chôn mình trong cái cung điện lạnh lẽo đó.
Vậy mà ngài yên tĩnh ngồi sưởi ấm ở đây, nạp thêm ba vị phi tần khác.”
Phong Huyền nắm chặt bàn tay thành quả đấm.
Động tác mạnh mẽ thắt chặt làm vang lên tiếng kêu của các khớp xương.
Hắn hít một hơi, giống như đang kìm nén khó chịu ở trong lòng, nói tiếp: “Nàng ấy đường đường là hoàng hậu đương triều, thế mà lại bị một phi tần ức hiếp chế nhạo.
Nếu ngài đã không bảo vệ được nàng ấy, vậy thì cứ để thần thay ngài làm việc đó.”
Nói xong, Phong Huyền theo lễ nghi cúi chào rồi phất tay áo, khinh công bay đi mất.
“Nàng ấy khổ sở, còn trẫm thì rất vui vẻ sao?” Tiếng thở dài não lòng vang vọng khắp cả căn phòng.
Trở lại với Tư Mã Duệ Tịch, sau khi nàng thoát khỏi ma chảo của Hàn Lĩnh Chi liền một mạch đi tới chỗ ở của thái thượng hoàng.
Nàng bị lệnh cấm túc tuy nhiên lại có thể ngang ngược đi tới đi lui như vậy chính là có sự che chở của Cơ Dục Hiên.
Nàng cũng biết nếu không phải hắn ngầm cho phép, e rằng ngay cả cửa Tài Minh nàng cũng không bước qua được.
Chẳng mấy chốc đã tới điện của thái thượng hoàng.
Nàng bước vào bên trong, không còn thấy một Cơ Văn cao ngạo mạnh mẽ nữa.
Ông nằm trên giường, bộ dạng yêu đuối mệt mỏi như vừa chết đi sống lại.
Thấy nàng tới, ông đảo mắt lại chẳng nói gì.
“Bái kiến thái thượng hoàng.”
Nàng không nhận được câu trả lời liền ngẩng đầu lên.
Nàng thấy ông nhìn nàng giống như muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không nói được.
“Người có chuyện gì muốn nói với con sao?
Ông chớp mắt.
Nàng nhìn một lượt thân ông rồi lại nhìn lên mặt.
Cuối cùng cũng hiểu được ông đã trở thành phế nhân rồi.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Vì sao nàng chỉ hôm mê ba ngày mọi chuyện liền trở nên tồi tệ như vậy.
“Là ai đã khiến người ra nông nổi này.
Cơ Dục Hiên sao?” Tư Mã Duệ Tịch ngồi xuống bên cạnh ông, nắm lấy bàn tay đang run run của ông, gặng hỏi.
Ông giống như rất muốn cử động, cơ mặt liên tục biến hóa, đôi mắt chất chứa hàng ngàn nỗi oan ức.
Tuy nhiên nhắc đến Cơ Dục Hiên, ông lại điềm tĩnh cử động ngón tay.
“Không phải hắn sao?”
Ông chớp mắt.
Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng không tin hắn là người tàn nhẫn đến như thế.
“Vậy là ai? Cơ Việt Y đâu? Vì sao con không thấy chàng ấy.”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]