Cũng may có Phong Huyền ở đằng xa chẳng biết từ lúc nào đã phi đến đỡ lấy nàng.
“Cảm ơn, sư phụ.” Hốc mắt nàng đỏ rực.
Nữ nhân mạnh mẽ như nàng chẳng bao giờ yếu đuối đâu.
Chỉ bởi vì sẽ chẳng có người thương tiếc.
Nếu đã có người thương tiếc, nàng việc gì phải mạnh mẽ.
Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường.
Bị vạn người khinh nhổ, bị vạn người hiểu lầm..
Nhưng chỉ cần có một người chịu tin nàng, vậy là tốt rồi.
Tất cả các động tác của hai người đều bị thu vào con mắt tinh tường của Cơ Dục Hiên.
Hắn nhíu mày, rõ ràng rất không đồng tình.
Tuy nhiên, hắn nhẫn nhịn lại, đỡ lấy Hàn Lĩnh Chi vẫn đang ôm bụng gào khóc kia lên.
“Hoàng thượng, thiếp đau quá! Có khi nào mất đi đứa nhỏ không?”
Diễn cũng thật tài tình.
Nếu nàng là Cơ Dục Hiên, nàng cũng sẽ bị vẻ yếu đuối động lòng người kia gạt mất.
Tư Mã Duệ Tịch nhếch môi khinh bỉ.
“Không sao đâu.
Nàng đừng lo lắng.” Cơ Dục Hiên bế thốc nàng ta lên.
Nàng ta nằm ở trong lòng hắn, dương ánh mắt thách thức về phía nàng.
“Bệ hạ, xin chàng đừng truy cứu chuyện này.”
Có nghĩa là hãy truy cứu đi.
Truy cứu tới cùng.
Truy cho đến khi giết chết được nàng thì thôi.
Nàng biết ý của nàng ta rồi.
Biết thì thế nào? Hắn sao có thể tin nàng? Một kẻ giả mạo, một hoàng hậu bị thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490096/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.