Tư Mã Duệ Tịch khựng người, nước mặt bỗng nhiên ùa về, tràn ngập đôi con ngươi.
Nàng nở nụ cười, chế giễu cho tình cảnh của bản thân.
Cơ Diệt Minh.
Cái tên này đáng lẽ sẽ là của con trai nàng.
Vậy mà bây giờ ở trước mặt nàng, thái hoàng thái hậu lại có thể một nháy chọc vào nỗi đau đó.
Tư Mã Duệ Tịch ngước mặt, lệ sầu tuôn ngược vào trong, lòng nàng cũng thoáng dễ chịu hơn nhiều.
Mà Cơ Dục Hiên cũng chẳng khá hơn nàng bao nhiêu.
Hắn nhìn nàng, hít một hơi, do dự thật lâu mới chầm chậm gật đầu: “Được.”
Hàn Lĩnh Chi nằm trên giường vẫn luôn quan sát Cơ Dục Hiên.
Thấy mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi Tư Mã Duệ Tịch thì trong lòng dấy lên một hồi đố kỵ.
Cho dù ả có làm gì, có sinh cho hắn hoàng tử đi nữa thì trong lòng hắn vẫn chỉ có mỗi Tư Mã Duệ Tịch.
Đợi ả khỏe mạnh trở lại, ả sẽ tự mình lật đổ con tiện nhân kia.
Sau khi trở về điện Tài Minh, trong tâm trí của Tư Mã Duệ Tịch luôn hiện ra hình ảnh đứa trẻ kia.
Khả ái, đáng yêu, dễ thương như vậy, sao có thể từ trong bụng nữ nhân thâm sâu khó lường kia mà chui ra được nhỉ?
“Nương nương, người sao vậy?” Minh Uyển đặt đĩa bánh đậu xanh xuống bàn, thấy nàng thất thần liền gọi ngược nàng tỉnh lại.
“Tiểu Uyến, lúc thăm nhị hoàng tử, ngươi có thấy đứa bé này rất kì lạ không?”
Minh Uyển khó hiểu lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490094/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.