Đầu quay như chong chóng, nhưng với dáng mặt kia, nàng cảm thấy thực quen thuộc.
Giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu nữ họ Lâm, tên là Lâm Thiết Nhi.” Cô nương rót một tách trà đưa tới cho Tư Mã Duệ Tịch.
Nàng nhận lấy, uống một hơi, đầu óc có chút tỉnh táo lại.
“Thiết Nhi.
Phải rồi, ngươi là người hầu bên cạnh tứ tỷ đúng không?” Tư Mã Duệ Tịch híp mắt.
Có vẻ không chắc chắn với đáp án này cho lắm.
“Đúng là nô tỳ.
Tiểu… tiểu thư.
Người là ngũ tiểu thư Duệ Tịch.
Tiểu thư, đúng là ngũ tiểu thư rồi!”
Lâm Thiết Nhi vui vẻ chạy tới, nàng thấy trong hốc mắt nàng ta đỏ ửng lên, còn mang theo rất nhiều dòng lệ nhỏ.
Lúc trước khi Tư Mã An Nhược bỏ đi còn mang theo Lâm Thiết Nhi.
Bây giờ Tư Mã An Nhược chết, hiển nhiên Lâm Thiết Nhi sẽ tự do.
Điều đó cũng đúng mà.
Nhưng tại sao nàng không cảm thấy một chút vui vẻ nào hiện trên khuôn mặt của nàng ta?
“Thiết Nhi, có chuyện gì sao?” Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày.
Xem ra trong này có uẩn khúc gì đây.
Lâm Thiết Nhi nghe hỏi tới đây liền bật khóc nức nở khiến Tư Mã Duệ Tịch luống cuống cả tay chân, không biết nên làm cái gì để dỗ dành.
“Ngũ tiểu thư, tứ tiểu thư thật đáng thương.
Thật đáng thương.”
“Có gì em nói cho rõ ràng xem nào?”
Bị nàng mắng, mũi nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490083/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.