Thấy ánh mắt nàng chùn xuống, Cơ Dục Hiên vươn tay ôm nàng vào lòng.
Cảm nhận được nhịp đập tim nàng, cảm nhận được hơi thở nàng bên tai hắn, lòng hắn đang dậy sóng bỗng chốc yên bình lạ thường.
“Tiểu Tịch, trẫm tạo dựng thiên hạ này là để dành cho nàng.
Nàng phải vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm để cai quản nó.
Có biết không?”
“Ta biết.
Ta sẽ mãi mãi ở cạnh chàng.”
Nàng không yêu hắn được nữa.
Nhưng cũng không thể vứt bỏ hắn.
Đợi cứu A Việt ra ngoài, nàng sẽ ở bên hắn một đời.
Không yêu cũng được, không thương cũng được.
Miễn là có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn.
Giống như tiền hoàng hậu vậy.
“Ngươi nói cái gì? Hoàng hậu mang long thai?”
“Không thể nào… không thể nào.
Sao ả có thể có thai được?”
Hàn Lĩnh Chi ngồi phịch xuống ghế, miêng luôn lẩm bẩm không thể nào, không thể nào.
Dường như tin tức Tư Mã Duệ Tịch mang long thai rất khó tiếp nhận.
Đúng vậy.
Nàng mang thai, thai được hơn ba tuần.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay, xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Nàng chưa bao giờ ngờ tới chính mình sẽ một lần nữa có thai.
Cũng chưa bao giờ ngờ tới một sinh linh bé bỏng đang dần hình thành lên trong cơ thể mình.
Đây là con của nàng.
Là hài tử của nàng và hắn.
“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch, chuyện đó có thật không?”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt, thân ảnh cao ráo anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490081/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.