Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Năm thứ nhất sau khi Tư Mã Duệ Tịch hôn mê, Cơ Dục Hiên cho người trang hoàng lại Tư Mã gia, biến thành từ đường, thờ từng người mang họ Tư Mã. Còn hắn lại ngày ngày ngồi ở điện An Phong, ngắm kĩ từng bức tranh vẽ nàng. Từ lúc mới sinh cho đến lúc tiến cung. Vẫn là ánh mắt đó, khí chất đó. Nhưng hắn lại không thể tìm ra được nụ cười thơ ngây của nàng nữa rồi. Buổi sáng, hắn đi thượng triều. Buổi tối lại đến điện Tài Minh, ngây người ngồi nhìn nàng ngủ cho tới sáng. Năm thứ hai sau khi nàng hôn mê, một sứ thần nước láng giềng nghe tin hoàng hậu Triều Quốc trở thành người thực vật liền lặn lội từ phương xa đến. Nghe nói con trai hắn là một vị y sĩ chữa tâm bệnh có tiếng. Hắn nói để sức khỏe của nàng nhanh chóng hồi phục, không nên chỉ bắt nàng nằm yên một chỗ, còn phải cho nàng thay đổi khí trời. Lúc đó hắn sai người xây một vườn hoa nhỏ ở trước khuê phòng của nàng. Mùa xuân năm đó, hoa đua nhau nở, cảnh sắc đẹp đến động lòng người. Nhưng nàng vẫn không tỉnh. Cơ Luận Du đến bây giờ đã là đứa trẻ bảy tuổi. Từ lúc nàng hôn mê, tính tình hắn lãnh đạm, không màng thế sự bên ngoài. Cả ngày ngoài đọc kinh sách thì cũng ngồi ngây ngốc ở bên nàng. Có một lần hắn cùng thế tử của lục vương gia xô xát. Sau khi tra hỏi liền nói ra sự tình. Rằng thế tử nói mẹ hắn là xác chết. Không biết Cơ Dục Hiên nghe được ở đâu liền phế thế tử, đày hắn đến biên giới. Từ đó về sau, không một ai dám nhắc về Tư Mã Duệ Tịch nữa. Nàng cũng được xem như sợi lông ngược của hắn, là cấm kỵ của hắn. Năm thứ ba sau khi nàng hôn mê, hắn vô tình đến thư phòng của nàng, phát hiện ra một quyển sách nhỏ dày khoảng 100 trang. Suốt ba ngày hôm đó, hắn tự nhốt mình ở điện An Phong, đọc thật kĩ những gì nàng viết. “Tại ngụ Thiên Nhai chờ người tới Lệ trào tuôn rơi chẳng quay đầu Lòng còn vương vấn tình muôn kiếp Khổ nỗi tâm tư hận còn vương Xương rồng quật cường trước giông bão Nhím khôn thu mình bẻ nhọn gai Ôm chầm lấy đời mơ mộng đích Máu hòa nước mắt vạn khổ đau.” “Thiên duyên tiền định bất tương xứng Lạc bước hồng trần vạn thị phi.” “Đứng giữa hậu cung chờ chàng tới Đổ lệ ngàn sông chẳng quay đầu.” …Hóa ra, ngoài vẻ vô tư vô lo đó, nàng lại thầm chịu đựng bao tủi nhục như vậy. Hóa ra từ trước đến nay, hắn luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình quyền phán xét nàng. Hóa ra cuộc sống nàng muốn chỉ đơn giản là trông rau chăn vịt, cùng hắn sống đến răng long đầu bạc. Cơ Dục Hiên gục đầu xuống bàn. Đôi vai hắn run lên từng đợt. Dưới ánh đèn hiu hắt khô quạnh, tiếng than muộn màng bao trọn lấy căn phòng. “Tiểu Tịch, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ buông tha nàng.” Đêm hôm đó, điện Tài Minh bỗng phát ra tiếng thét. Toàn bộ cẩm y vệ cùng thái y đều bị Cơ Dục Hiên điều động đến. Hắn khẩn trương mặc y phục, làn đầu tiên sau khi đăng cơ, hắn khinh công không màng lễ nghi đến điện Tài Minh của nàng. Nếu hôm nay nàng xảy ra chuyện gì, hắn sẽ chôn Triều Quốc cùng với nàng. “Hoàng… hoàng thượng.” “Nàng ấy thế nào?” Cơ Dục Hiên gào lên. Toàn bộ những người có mặt ở đó đều giật mình nhìn nhau. Lần thứ hai bọn họ thấy hoàng đế tức giận đến như vậy. Lần đầu tiên chính là lúc lúc biết chuyện nhị hoàng tử nói xấu nàng. “Nói. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội từng người.” “Bệ hạ, xin bệ hạ bớt giận, kẻo tổn hại long thể.” Ninh công công quỳ rạp xuống, toàn bộ thị vệ, thái giám, tì nữ cũng đồng đều quỳ rạp xuống. Giây phút này, hắn không còn tâm trạng để ý đến bọn họ nữa. Mặc cho Hải Minh ngăn lại, hắn một mực xông vào khuê phòng của nàng. Nhưng bước chân chỉ vừa đến cửa, trong phòng lại vang lên giọng nói yếu ớt. “Thật ồn ào.” Cước bộ của hắn ngừng lại. Cả người vì chấn động mà hoàn toàn quên mất phản ứng. Hơi thở nặng nề đổ ập xuống. Ánh mắt đỏ hoe lên. Giọng nói đó chính là của nàng. Là giọng nói khiến hắn cả đời nhớ mãi không quên. “Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Hắn phất tay, ánh mắt đảo vào trong phòng, muốn nói gì đó những lại chẳng biết nói gì. Ngây ngốc cả nửa ngày, lúc giọng nói ấm áp đó vang lên một lần nữa, hắn mới sực tỉnh. “Các ngươi lui ra đi.” “Vâng, hoàng hậu nương nương. Nô tì cáo lui.” Bốn chữ hoàng hậu nương nương khiến hắn hít thở không thông. Đúng là nàng. Đúng là nàng đã tỉnh lại rồi. “Ninh công công, ninh công công, mau truyền thái y vào.” Cơ Dục Hiên vui mừng gào lớn. Ninh công công cùng Phong Huyền vội vàng lôi lôi kéo kéo thái y vào. Hắn ấy thế mà là người vào cuối cùng..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau