Đã hơn mươi năm rồi mà cái tên Tư Mã Duệ Tịch kia vẫn tồn tại như một điều cấm kỵ.
Phụ hoàng cấm kỵ tên nàng, phụ hoàng cấm kỵ nhắc đến nàng, phụ hoàng cấm kỵ người ta xúc phạm nàng, phụ hoàng cấm kỵ lập hậu… Rất nhiều, rất nhiều cái phụ hoàng cấm kỵ.
Tất cả cũng do sự kiện năm xưa.
Nàng đi rồi, để lại muôn vàn đau thương ở chốn thâm cung này.
“Ca ca, vì sao? Vì sao?” Mãi không thấy hắn trả lời, Nhất Tịnh bướng bỉnh la lớn.
“Tư Mã hoàng hậu là chính thất của phụ hoàng.”
“Đương nhiên muội biết.
Huynh không thấy phía sau từ Tư Mã chính là từ hoàng hậu sao?” Nàng phụng phịu.
Câu trả lời qua loa như vậy.
Xem ra là khinh thường nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên mới không nói đây mà.
Nàng… sắp cưới phò mã rồi đấy nhé!
“Tứ ca, huynh mau nói cho muội biết đi.
Biết nhiều sau này sẽ không làm phụ hoàng nổi giận.”
Cơ Mạc Long bất đắc dĩ thở dài.
Đứa nhỏ này sinh ra đã được cưng chiều nên bướng bỉnh, tinh nghịch.
Nếu hôm nay hắn không nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, e rằng không thể rời khỏi Minh Thanh điện được.
“Nữ nhân phụ hoàng yêu nhất chính là Tư Mã hoàng hậu.
Muội có biết vì sao phụ hoàng phế nàng đi không?”
Nhất Tịnh lắc đầu.
Yêu nhất.
Yêu nhất mà lại phế đi nàng.
Rốt cuộc là yêu như thế nào?
“Tư Mã gia tạo phản, phụ hoàng liền lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490039/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.