Chương trước
Chương sau
Khoảng hai mươi phút sau thì Trần Hạo Dương cũng về nước, ban đầu cậu ta định đến tập đoàn để báo cáo công việc với Trần Hạo Huân, nhưng cậu ta muốn xác nhận xem cái người mà cậu ta vô tình gặp ở sân bay quốc tế có phải là Trần Hạo Phong hay không…

“Đưa tôi về biệt thự Trần gia trước…”

Trần Hạo Dương ra hiệu cho trợ lý nhanh chóng đưa cậu ta về biệt thự Trần gia, cậu ta muốn tự tay bắt quả tang Trần Hạo Phong. Sau đó vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn cho tất cả mọi người đều biết.

Trần Hạo Dương tiến nhanh về phía phòng ngủ của Trần Hạo Phong, cậu ta không hề xin phép trước liền mở toang cửa ra, sau đó nhìn Trần Hạo Phong với ánh mắt dò xét…

“Hoá ra anh ở đây à?”

Trần Hạo Dương tiến đến trước mặt Trần Hạo Phong, cậu ta không hề do dự mà chạm tay lên gương mặt có phần tiều tuỵ của hắn, nhưng tay cậu ta chưa kịp chạm đến liền bị Phương Tú Âm ngăn cản lại, cô không hề do dự lên tiếng cảnh cáo…

“Cậu đang làm cái trò gì vậy hả?”

Trần Hạo Dương giật tay về, cậu ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trần Hạo Phong, sau đó lên tiếng chất vấn hắn…

“Khi nãy tôi thấy một người rất giống anh lởn vởn ở sân bay, tôi đã định đuổi theo rồi nhưng không kịp, anh nói thử xem, trên đời làm gì có chuyện người giống người đến từng đường nét cơ chứ?”

Trần Hạo Phong không hề tỏ vẻ sợ hãi, hắn cũng chẳng quan tâm Trần Hạo Dương đang suy đoán điều gì, dù sao thì hắn cũng không thể bị lật tẩy dễ dàng như vậy…

“Dạo này chắc cha giao cho cậu nhiều việc nên khiến cậu bị hoa mắt chóng mặt à? Có cần tôi nói với cha một tiếng, cha cậu nghỉ phép dài hạn không?”



Trần Hạo Dương vẫn không phục, cậu ta bắt đầu quen sát Trần Hạo Phong một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cố tình hỏi thêm mấy câu nữa…

“Anh ở trong phòng suốt mấy ngày nay à? Không hề bước chân ra khỏi phòng sao?”

Phương Tú Âm đứng chắn trước mặt Trần Hạo Phong, cô thật sự rất ghét cái thái độ vô phép vô tắc của Trần Hạo Dương. Mặc dù bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng ít nhiều gì thì Trần Hạo Dương bắt buộc phải tôn trọng anh trai của mình…

“Tôi đã bảo Trần Hạo Phong bị ốm rồi mà? Cậu không nghe hay cố tình không hiểu những lời mà tôi đã nói?”

Trần Hạo Dương đang muốn tra khảo Trần Hạo Phong nên không quan tâm đến Phương Tú Âm, cậu ta tức giận đẩy mạnh cô sang một bên, khiến Phương Tú Âm không tự chủ được mà ngã xuống đất…

“Con đàn bà nhiều chuyện, đây không phải là việc của cô!”

Trần Hạo Phong tức giận đến mức suýt chút nữa đứng dậy cho Trần Hạo Dương mấy cái đấm, bình thường hắn nâng niu Phương Tú Âm trên tay, ngay cả chạm cũng không dám chạm vào cô, ấy vậy mà tên khốn khiếp này dám đẩy cô ngã…

“Cậu có tin tôi sẽ khiến cho cái tay vừa đẩy vợ tôi cả đời không cử động được không?”

Trần Hạo Dương cười mỉa mai, cậu ta việc gì phải sợ một tên khuyết tật như Trần Hạo Phong cơ chứ? Ngay cả đứng còn không đứng vững, vậy mà dám buông lời đe doạ cậu ta…

“Anh nghĩ tôi sợ à? Một tên bại liệt bị Trần gia vứt bỏ, một kẻ không có tài cán gì như anh, nên chết sớm thì tốt biết bao…!”



Phương Tú Âm không thể nhịn thêm được nữa, nếu muốn gây sự thì cô sẽ cho Trần Hạo Dương biết thế nào là lời nói có thể giết chết một con người…

“Dạo này thế giới vận hành kì lạ thật đấy, một thằng con trai được sinh ra bởi một vũ nữ quán bar, dám đứng ở đây chất vấn con trai của một người phụ nữ cao quý à?”

Phương Tú Âm không hề sợ Trần Hạo Dương, cô biết cô có Trần Hạo Phong, cô có gia đình mình, cô không hề thua kém cậu ta một chút nào…

“Tôi nói cho cậu biết, cái miệng của cậu với cái xuất thân của cậu giống hệt nhau, đều vô cùng thấp kém, cậu nghĩ nếu Trần Hạo Huân không thương xót cậu, cậu còn có thể đứng đây chất vấn Trần Hạo Phong à?”

Phương Tú Âm thật sự không muốn nói mấy lời xúc phạm đến nhân phẩm của người khác như thế, nhưng lần này là do Trần Hạo Dương gây sự trước, vậy thì cô cũng không ngại đáp trả…

“Cậu đừng nghĩ rằng Trần Hạo Huân bổ nhiệm cậu trở thành tổng giám đốc thì ông ấy thật sự yêu thương cậu à? Chẳng phải cậu luôn nỗ lực hết mình để nhận được sự tín nhiệm của ông ấy sao? Trong khi đó Trần Hạo Phong không cần làm gì cả, anh ấy cũng được người hầu cơm bưng nước rót đến tận miệng, vẫn là đại thiếu gia cao cao tại thượng của Trần gia, vậy nên đừng ra vẻ tài giỏi trước mặt anh ấy, cậu nghĩ cậu là cái thá gì?”

Trần Hạo Dương tức đến đỏ mắt, cậu ta giơ tay lên định tát Phương Tú Âm, nhưng ai ngờ cô còn chẳng thèm né…

“Tát đi, để tôi xem cậu có can đảm đó hay không?”

Nếu bây giờ Trần Hạo Dương thật sự tát Phương Tú Âm thì cậu ta sẽ bị mất điểm trước Trần Hạo Huân, vậy nên cậu ta chậm rãi hạ tay xuống, sau đó nói khích một câu trước khi rời đi…

“Đồ vô dụng thì mãi là đồ vô dụng!”

Trần Hạo Phong chưa bao giờ cảm thấy tức giận hay tự ái trước lời chê bai của Trần Hạo Dương, nhưng lần này hắn thật sự tức rồi, cái tên oắt con đó vậy mà dám động tay động chân với vợ yêu của hắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.