Lâm Mỹ Hạnh bị Phương Tú Âm chọc tức nhưng chỉ biết nhịn xuống, bà ta vẫn còn nhiều thời gian để dạy dỗ một kẻ không biết an phận như Phương Tú Âm, bà ta liền ra hiệu cho Trần Hạo Dương để cả hai rời đi trước, tránh để bản thân bị Phương Tú Âm làm cho tức chết… 
Phương Tú Âm tức giận ngồi xuống ghế, cô cau mày nhìn về phía Trần Hạo Phong rồi khó chịu với hắn… 
“Tính cách mẹ kế của anh tệ thật đấy, sao anh có thể sống cùng bà ta suốt bao nhiêu năm nay thế?” 
Trần Hạo Phong không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Trước khi hắn bị liệt thì hắn không sống ở dinh thự chính của Trần gia, hắn có một căn thiệt thự khá lớn ở vùng ngoại ô nên thường đến đó để nghỉ ngơi. Còn sau khi hắn bị liệt thì Vương Trạch Vinh là người thế chỗ của hắn, còn hắn đi lo liệu chuyện bên ngoài giúp cậu ta và một số việc riêng của mình. Vậy nên người chịu được cái tính khó ở của Lâm Mỹ Hạnh chỉ có mỗi Vương Trạch Vinh… 
“Anh quen rồi, em đừng để ý đến lời nói của bà ta, chỉ cần sống là được…” 
Câu trả lời của Trần Hạo Phong càng khiến Phương Tú Âm điên lên. Hôm nay là ngày cưới của bọn họ mà bà ta còn lên mặt được, vậy những ngày bình thường bà ta còn quá đáng nhiều như thế nào cơ chứ? 
“Anh yên tâm đi, từ nay trở về sau bà ta không gây sự với anh được nữa đâu!” 
Phương Tú Âm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-the-vi-em-la-vo-anh/3360395/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.