Chương trước
Chương sau
*Giận thì thế nào, mà không giận thì thế nào...***Vợ à mọi chuyện không phải như lời mẹ kế nói đâu, em nghe anh nói..**Lời chưa kịp nói hết câu đã bị Kiều Uyển Đình chặn lại, nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp giải thích của anh khiến cô không nhịn được mà phì cười...

*Vậy là anh đang muốn giải thích đấy hả..***Ừm, vợ à, em không muốn nghe anh nói sao, sao em lại cười vậy...***Em cười vì anh ngốc đấy, bởi vì em không có giận anh bất cứ chuyện gì cả, em tin anh làm vậy là có lý do...***Vả lại chồng em soái ca thế này, em làm sao nỡ giận được chứ, em còn thích nữa là..**Kiều Uyển Đình dứt lời liền xoay người lại, nhìn thăng vào mắt Vũ Liên Hách nói, sau đó hôn nhẹ một cái vào môi anh làm tin...

*Vợ à cảm ơn em đã tin tưởng anh, cả đời này anh sẽ không bao giờ lừa dối em, sẽ yêu em bằng cả mạng sống này.***Cảm ơn em đã ở lại bên cạnh anh....**-Vài ngày sau đó cả hai cùng nhau đến Tây Thành để nghỉ dưỡng, bù đắp lại những tháng ngày xa cách vừa rồi...

Ở đây Vũ Liên Hách có một căn biệt thự khá rộng, xung quanh được bao bọc bởi rất nhiều loài hoa thơm ngát, phía ngoài sau là biển, phía trước là đường lớn, rất thuận tiện để đi lại...

Cả hai quyết định sẽ ở lại đây nghỉ ngơi vài tuần, rồi mới quay về Giang Thành tiếp tục công việc...

Những ngày đầu đến đây Vũ Liên Hách đưa cô đi thăm quan khá nhiều nơi, cùng cô đi dạo bên bờ biển, đi siêu thị mua một số thực phẩm cần thiết...

Mọi người ở đây cũng rất vui vẻ, nhiệt tình giúp đỡ, mặc dù ở đây đa phần đều là dân chài, đánh bắt ngoài khơi

ха...

Hôm nay cả hai thức dậy từ sớm, định sẽ ra ngoài làng chài mua một ít hải sản tươi mới về nấu bữa trưa....

Trong khi Vũ Liên Hách chợt nhớ bỏ quên ví nên đã quay vào trong để lấy, Kiều Uyển Đình định sẽ ra trước cửa đứng đợi anh, sẵn tiện hít thở không khí trong lành buổi sáng..

Nhưng ngay khi vừa bước đến cửa, Kiều Uyển Đình ngay lập tức nhìn thấy một thai phụ đang ngồi ở bên đường..



Hình như cô ấy sắp sinh đến nơi thì phải, bởi vì Kiều Uyển Đình nhìn thấy nước ối đang chảy dọc theo chân của thai phụ kia...

Cô lập tức chạy đến xem thử có giúp gì được thai phụ đó không..

*Cô ơi cô bị làm sao vậy..***Làm ơn giúp tôi, tôi sắp sinh rồi.***Á.bụng tôi đau quá...**Thai phụ kia đau đớn mà bấu chặt vào quần áo của mình, nhìn thấy có người đến thì lập tức cầu xin sự giúp đỡ...

Lúc đầu Kiều Uyển Đình cũng không để ý mặt của thai phụ, nhưng ngay khi thai phụ ngược lên nhìn cô nhờ giúp đỡ, thì cô mới giật mình...

*Đường Tuyết là cô sao..***Kiều Uyển Đình cầu xin cô cứu con tô ôi...**Đường Tuyết cũng không khỏi bất ngờ, nhưng lúc này cô ta chẳng còn quan tâm đến chuyện trước kia nữa, chỉ quan tâm đến an toàn của đứa con trong bụng mà thôi..**

*Được rồi, cô đừng lo lắng, hít thở đều vào chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay...***Liên Hách anh mau lái xe đến đây, cô ấy sắp sinh rồi, chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay...**Lúc này Vũ Liên Hách cũng vừa bước đến cửa, mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng nghe thấy Kiều Uyển Đình bảo lấy xe đến, anh liền chạy vào lái xe ra ngay....

Do bệnh viện cũng ở khá gần, nên chưa đầy hai mươi phút Vũ Liên Hách đã lái xe đến bệnh viện..

Đường Tuyết sau đó cũng được đưa vào phòng sinh, bên ngoài Kiều Uyển Đình cũng kể lại sự việc lúc nãy cho Vũ Liên Hách nghe...

Một lúc sau Đường Tuyết cũng thành công hạ sinh bé trai, y tá lúc này vệ sinh cho cô ấy xong thì cũng đẩy ra phòng bệnh bên ngoài..

Bé trai cũng được giao lại cho Kiều Uyến Đình chăm sóc, nhìn thấy đứa bé kháu khỉnh như vậy, Kiều Uyến Đình cũng rất thích thú...



Có lẽ đối với Kiều Uyến Đình lúc này, những chuyện xảy ra trước kia đều đã tan biến, cô cũng không còn thù hăn gì với Đường Tuyết nữa...

Cảm thấy Đường Tuyết thật hạnh phúc khi sinh ra một thiên thần dễ thương như vậy, hi vọng bé con của Kiều Uyến Đình sau này cũng sẽ dê thương, khỏe mạnh như vậy...

Sau khi thấy Đường Tuyết đã khỏe lên một chút, Kiều Uyển Đình liền trả đứa bé lại cho mẹ...

**Cảm ơn..**

Đường Tuyết đón đứa bé ôm vào lòng, nước mắt hạnh phúc lúc này cũng không ngừng rơi xuống, ngay khi biết mình có thai cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều...

Giữa hai sự lựa chọn, bỏ hoặc giữ, Đường Tuyết đã quyết định giữ đứa bé lại, mặc dù biết rõ sau này con của mình sẽ không có cha, nhưng cô vẫn chọn sinh ra...

Sau này Đường Tuyết sẽ cho con tình yêu của cả cha và mẹ, không để con chịu bất cứ thiệt thòi nào cả..

Nhưng cuộc sống lúc này lại quá khó khăn, do đang mang thai nên chẳng có chỗ nào nhận cô vào làm...

Hết cách Đường Tuyết chỉ có thể đến làng chài để xin làm việc, những người ở đây thấy cô ấy cũng tội nên nhận vào làm...

Hôm nay trong lúc đi làm thì cảm thấy đau bụng dữ dội, nước ối bắt đầu vỡ, biết rõ mình sắp sinh nhưng lúc này đường khá vắng vẻ, muốn tìm người giúp cũng khó...

Cứ tưởng sẽ sinh ngay trên đường, không ngờ lại gặp được Kiều Uyển Đình...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.