Số xui cho chàng Nho sĩ Lý Văn Lộc khi mà Khanh vừa bị hở miệng vết thương thì trùng hợp thế nào Nhật Tuân lại về. Không biết trong lúc Khanh thay băng thì hai người này đã nói gì, Khanh chỉ biết ngay trong ngày hôm đó, chập chiều, Văn Tuyên học sĩ đã gửi thư xin lỗi, quà tạ tội đề hẳn tên nàng chứ không phải Vương phủ.
Nhìn ánh nến đang hắt lên từng đường nét, ngũ quan tinh xảo như bức họa tiên tử của Tuân, Khanh lại không khỏi cảm thán.
"Trần đời sao lại có người đẹp trai như anh chứ!"
Hắn đang duyệt tẩu chương, dành toàn bộ sự tập trung cho công việc của mình. Dáng vẻ dốc lòng vì công việc của Tuân khiến Khanh thấy mình không thể rời mắt khỏi hắn. Thực rất cuốn hút. Đây chính là vẻ đẹp tri thức cả bên trong lẫn ngoài đây ư?
Hắn làm việc để cống hiến phần mình cho trăm họ, cho giang sơn xã tắc, còn nàng... lại cứ chỉ tiêu tốn thời gian ham mê mỹ sắc thế này.
Giá mà thời này có máy ảnh thì Khanh đã chụp lại cảnh đẹp tưởng như mơ này rồi.
Đã bảy ngày từ khi trở lại Vương phủ, Khanh đã làm quen được với vết thương, đi đứng bây giờ cũng không còn quá khó khăn với nàng nữa. Vị thái y mới chuyền tới rất được.
Tuân cũng đã đem chiếc bàn gỗ của hắn qua căn phòng nhỏ của nàng. Dù không ngủ chung nhưng làm thế thì
Tuần sẽ yên tâm hơn thành ra Khanh cũng vui lòng. Nghĩ tới ngày sau hẳn chuẩn tấu, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3672122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.