Văn Lộc nhìn Khanh mà thở dài.
Khanh nhăn tít mặt mày:
"Anh thăm bệnh tôi đấy, thở dài gì vậy? Sao mà nhìn trông chán chường thế? Cô Đào mà thấy bản mặt đen đúa này của anh coi chừng cổ động thủ tôi không cản nha."
"Cô còn nửa mạng mà sao mạnh mồm thế."
Lý Văn Lộc thở dài vì hắn thấy một tương lai không mấy thuận buồm xuôi gió của hai người này. Từ những toan tính hậu cung lẫn cả đấu tranh loạn quyền, cả hai đều đã vướng vào rồi thì sẽ vĩnh viễn không dứt ra được nữa.
Hắn từng thấy ở họ những làn gió thu mới mẻ và phiêu du, là những tâm hồn tự do nhất. Nhưng đã không còn
ทนีล roi.
Nhưng hắn cũng hiểu cho họ và tự hào vì hắn là tri kỉ của Tuân.
Đứng trong hoàng thất, Lộc cũng biết sớm hay muộn Tuân cũng phải trở mình, bởi nếu hắn không làm gì, Tuân sẽ ở trạng thái bị động, rồi sẽ có ngày người thay thế vị trí của Lan phi bây giờ là vợ con hắn, và cũng là mạng hắn.
Phải có kẻ coi thường Hiểu Minh vương cỡ nào mới làm ra được trò ngang nhiên thích sát thê tử hắn trong hoàng cung thế chứ.
"Nhìn tôi sống vật vờ vui lắm hả mà anh chỉ nhìn, chẳng nói năng câu gì thế?"
Văn Tuyên học sĩ nheo mắt. Nàng này tinh quái song cũng rất cứng rẵn, bị thích sát đến thập tử nhất sinh song vẫn còn gan dạ bản lĩnh lắm. Y thấy yên tâm khi gửi gắm Nhi ở đầy.
"Tôi thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3672121/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.