Phùng Đức trừng mắt nhìn ả:
“Nói! Mau khai ra những gì ngươi biết! Chớ có làm quan gia phật lòng, liệu hồn cái đầu của nhà ngươi.”
Hoàng Đế nhau mày:
“Phùng Đức, chuyện là thế nào?”
Thái giám tổng quản cúi gập người, tâu rằng:
“Thưa bệ hạ, khi hạ thần phụng mệnh phong tỏa ngự thiện phòng, đếm thấy thiếu người trong danh sách, hạ thần ra lệnh giới nghiêm yêu cầu thị vệ các cung truy lùng tung tích kẻ nọ thì phát hiện ả đang lẩn trốn ở thượng cục, có ý tẩu thoát, tránh truy cứ trách nhiệm nên đã dẫn tới đây”
Hoàng Hậu bên cạnh dường như đã nôn lắm rồi:
“Cung nữ kia, ngươi còn không mau khai ra. Không làm gì thì sao phải e sợ, ngươi sao mà phải lẩn trốn?”
Thấy người ả run lên bần bật, Hoàng Đế trầm giọng:
“Nói! Tính mạng của gia đình ngươi trẫm sẽ đảm bảo.”
Ả nức nở, quỳ rạp xuống, đầu dập xuống nền đất:
“Muôn tâu bệ hạ, là nô tì đã nghe Đức phi sai khiến bỏ độc vào trà của Lan phi nương nương ạ.”
Đức phi đứng dậy ngay tức lự, nàng ta chỉ vào vị cung nữ nọ, phẫn nỗ lấn át cả nghi thái vốn có của bậc tần phi:
“Ngươi nói láo! Bổn cung sai ngươi hạ độc Lan phi bao giờ.”
Hoàng Đế nhìn Đức phi mà gương mặt lạnh tăm, ông giơ tay ra hiệu cho Đức phi ngừng nói:
“Để cô ta nói nốt.”
“Bẩm quan gia, nô tì nói sai nửa câu ra ngoài sét đánh nô tì chết! Ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3653329/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.