Khi Quan gia tiến vào, Khanh bây giờ mới biết thế nào thực sự là phong thái của bậc đế vương cương trực liêm chính, mang vẻ uy nghi, sát phạt, lạnh bẩm sinh.
Mắt phượng mày ngài, trán rộng ngũ quan đĩnh đạc, bệ vệ, oai phong lẫm liệt. Long bào vàng rực trên người Hoàng Đế cứ như một vầng thái dương khiến cả điện Kính Thiên rực sáng, từng bước ông đi đều tỏa ra nhuệ khí và bậc phong thái cửu ngũ chí tôn.
Quan gia tiến tới long trượng, ông đỡ Hoàng Hậu dậy rồi mới nói:
“Chúng khanh bình thân.”
“Hiếm khi có dịp quan họ sum vầy, các ngươi chẳng hay đang rả rích chuyện gì xôm thế?”- Quan gia cười bộ ria mép cong lên theo khóe miệng càng khiến Hoàng Đế thêm phần điềm đạm, uy nghi song lại cũng phúc hậu không làm không khí trở nên căng thẳng.
Hoàng Hậu đáp:
“Bẩm quan gia, chúng thần thiếp chỉ đang nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, hàn huyện đôi câu với Nhật Tuân và Hiểu Minh vương phi.
Hoàng Đế gật đầu:
“Đến được đông đủ thế là tốt. Vậy khai tiệc thôi.”
“Vâng”- Hoàng Hậu dạ thưa rồi phất tay ra hiệu khai màn yến hội.
Đoàn cung nữ lập tức tiến vào, đặt lên từng bàn đĩa nếp cẩm.
Tuân nhìn Khanh, ra ý không muốn nàng ăn nhiều. Ăn nếp cẩm cũng có thể say, hắn chẳng dám nhớ lại một Khanh nước mắt giàn giụa, hành hạ hắn lên bờ xuống ruộng hôm nào nữa. Mà cũng chỉ có hắn được phép thấy phần con người đó của Khanh thôi.
Khanh nhìn Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3653076/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.