Khi Quan gia tiến vào, Khanh bây giờ mới biết thế nào thực sự là phong thái của bậc đế vương cương trực liêm chính, mang vẻ uy nghi, sát phạt, lạnh bẩm sinh.
Mắt phượng mày ngài, trán rộng ngũ quan đĩnh đạc, bệ vệ, oai phong lẫm liệt. Long bào vàng rực trên người Hoàng Đế cứ như một vầng thái dương khiến cả điện Kính Thiên rực sáng, từng bước ông đi đều tỏa ra nhuệ khí và bậc phong thái cửu ngũ chí tôn.
Quan gia tiến tới long trượng, ông đỡ Hoàng Hậu dậy rồi mới nói:
“Chúng khanh bình thân.”
“Hiếm khi có dịp quan họ sum vầy, các ngươi chẳng hay đang rả rích chuyện gì xôm thế?”- Quan gia cười bộ ria mép cong lên theo khóe miệng càng khiến Hoàng Đế thêm phần điềm đạm, uy nghi song lại cũng phúc hậu không làm không khí trở nên căng thẳng.
Hoàng Hậu đáp:
“Bẩm quan gia, chúng thần thiếp chỉ đang nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, hàn huyện đôi câu với Nhật Tuân và Hiểu Minh vương phi.
Hoàng Đế gật đầu:
“Đến được đông đủ thế là tốt. Vậy khai tiệc thôi.”
“Vâng”- Hoàng Hậu dạ thưa rồi phất tay ra hiệu khai màn yến hội.
Đoàn cung nữ lập tức tiến vào, đặt lên từng bàn đĩa nếp cẩm.
Tuân nhìn Khanh, ra ý không muốn nàng ăn nhiều. Ăn nếp cẩm cũng có thể say, hắn chẳng dám nhớ lại một Khanh nước mắt giàn giụa, hành hạ hắn lên bờ xuống ruộng hôm nào nữa. Mà cũng chỉ có hắn được phép thấy phần con người đó của Khanh thôi.
Khanh nhìn Tuân bằng ánh mắt long lanh ánh nước như muốn xin xỏ, hắn cũng đành thở dài, định xúc một thìa cho nàng thì chợt tiếng hét của cung nữ vang lên:
"Á!!!!”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chú ý về nơi phát ra tiếng la thất thanh ấy, Lan phi.
Vì bụng mang dạ chửa, mà Lan phi sẽ dùng trà. Chẳng biết thế nào mà vừa nhấp một ngụm, Lan phi đã ôm miệng hộc ra ngụm máu tươi, thấm đẫm bàn tay ngọc ngà, dính hết qua quanh cắm rồi rỉ từng giọt xuống tận ngực. Trong thoáng chốc bộ lễ phục sang trọng, quý phái đã nhuốm màu đỏ tươi quỷ dị, chết chóc. Mũi Lan phi cũng đang chảy máu, đôi mắt nàng ta dại đi....
Ai nấy thấy cảnh đó đều thất kinh, mặt Lan phi trắng bệch xanh xao, nàng ta chỉ kịp nhìn quan gia khẽ mấp máy môi: “Q-Quan... quan gia”. Rồi ngã lăn xuống đất.
Những kẻ tâm lí yếu đều cả kinh, hét lên kinh hãi, cả điện Kính Thiên bỗng chốc trở nên náo loạn, nhộn nhạo hết lên. Cánh tay đang xúc miếng nếp cẩm cho Khanh của Tuân cũng đặng lại giữa chừng.
Hoàng Đế phản ứng ngay lập tức, mặt ông xám đen lại:
“Mau truyền thái y tới đây!”
Hoàng Hậu cũng hốt hoảng không kém:
“Các ngươi sao còn đứng đó? Mau đỡ Lan phi vào trong điện. Huyền, ngươi gọi các ma ma đỡ đẻ tới, đồng thời lập tức phong tỏa ngự thiện phòng cho bổn cung! Điều tra hết, đặc biệt là ngự y thử độc cho Lan phi!”
Khanh đần người ra đó, nàng nắm chặt lấy tay áo Tuân. Không thể ngờ được lại xảy ra sự cố lớn đến vậy trong nội thành.
Lúc thái y kéo đến, Hoàng Đế cũng đã hốt hoảng lây, ông đi đi lại lại bên ngoài điện, phía bên trong là tiếng gào thét nức nở của Lan phi. Thái y đến định hành lễ, thì ông vội chỉ vào buồng trong
“Nhanh! Nhanh lên! Tô Thanh mà có mệnh hệ gì thì các ngươi liệu hồn bồi táng!”
Mặt mũi ai nấy tái mét, vội vã co giò vào bên trong chuẩn trị.
Cả một cái đại điện không ai dám thở mạnh phát nào. Hoàng Hậu từ buồng trong đi ra, vầng trán lấm tấm mồ hôi, dường như thực sự quan tâm tới đứa bé trong bụng Lan phi. Nếu tên húy của Lan phi là Tô Thanh, thế thì khéo hai người này chung một xuất thân từ phủ tiết độ sứ.
“Bẩm quan gia, cái Thanh đã băng huyết rồi ạ. Giờ cần thuốc trợ sản ngay. Trước kia thần thiếp khó sinh có thái y Tô Văn Sảm rất được việc, song nay đang túc trực bên Nghi tần, quan gia, thần thiếp khẩn xin người hạ lệnh điều Tô Văn Sảm tới ngay lập tức.”
“Được, được. Phùng Đức, ngươi mau đi!”- Hoàng Đế đồng ý ngay.
“Thần tuân mệnh.”
Thật độc ác, không biết kẻ ra tay là người nào, nhưng nếu là một trong chúng phi tần, thì cũng thật nhẫn tâm và máu lạnh. Có còn là con người không khi mà ai trong đây cũng biết phụ nữ khi sinh như đặt một chân vào Quỷ Môn Quan.
Đứa bé có liên quan gì tới sự thất đức, hách dịch của người mẹ? Trẻ nhỏ thì có can hệ, tội tình gì để phải nằm trên toan tính bẩn thỉu của tranh đấu hậu cung? Khanh không hiểu. Rốt cuộc là vì gì để mà kẻ hạ độc lại ra tay hiểm ác như thế, có còn lòng trắc ẩn, có còn tính người hay không...
Tiếng hét thất kinh càng ngày càng dồn dập hơn cho thấy những cơn đau quặn thắt đang tới dần với người mẹ mệnh khổ.
Tiếng người huyên náo thúc giục, tiếng các cung nữ hấp tấp hối hả vội vã thay nước cùng tiếng bàn tán phương thuốc của các thái y quện hòa vào nhau tạo nên một bầu không khí đầy căng thẳng, chết chóc. Ngoài này thì lặng yên, mặt mũi ai nấy cũng xám xanh cả lại, người sợ đến điếng lặng, chân tay lạnh toát.
Không một ai ngờ được rằng, sẽ có chuyện lớn như vậy xảy ra vào một yến hội quá đỗi bình thường của hoàng gia thế này.
Đã một lúc kể từ khi Tô Vân Sảm tới song bên trong tiếng gào thét đau đớn đến lạc giọng đi của Lan phi vẫn chưa hề dừng lại, chỉ thấy cường độ ngày một tăng lên. Các xô nước đỏ au màu máu vẫn liên tục được thay.
Lúc ấy, Phùng Đức công công tổng quản tiến vào. Theo sau ông ta là hai thị vệ đang lôi xềnh xệch một cung nữ ăn mặc luộm thuộm nhếch nhác.
“Muôn tâu bệ hạ, thần đã tìm được kẻ này đáng nghi trong ngự thiện phòng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]