Không gì là tự nhiên đến, tự nhiên đi. Thuần Khanh nguyên tác đã báo mộng cho nàng không gì là đột ngột, vô duyên vô cớ. Mà vừa hay thế nào hai hôm sau lại là giỗ bác cả.
Thầy Khanh bận việc quân mà chẳng thể đi bởi vậy cô Đào có ý khuyên Khanh thay ông góp mặt. Lần này vì danh chức Vương phi mà bà cả sai hẳn người đến báo Khanh họp mặt gia đình. Quái thật, thế mà chục năm qua chả nhìn nhau miếng nào có nhớ gọi nàng đi họp hiếc gì đâu.
Biết lại có chuyện tìm đến nên Khanh nhận lời. Việc nàng khóc trong mơ làm Nhật Tuân lo lắm. Hắn tỏ ý muốn đi cùng nàng, nói nàng đợi hắn hạ triều rồi phu thê cùng đi thì Khanh từ chối.
Chục năm rồi, giỗ giếc mười năm thì to một lần, Khanh muốn đi sớm, kẻo lại có kẻ tị rồi lời ra tiếng vào sẽ chẳng hay.
Tuân biết chẳng gàn được nàng nên đồng ý:
“Nàng đi cẩn thận.”- Hắn dặn thế.
“Vâng.”
“Vương phi, đừng uống rượu nhé. Đợi ta tới.”
“...Được.”
Hôm đi, Khanh mặc viên lĩnh lụa gấm thêu hoa màu tím sậm, trang sức tối giản, không cầu kì người hầu kẻ hạ, chỉ cho Đào theo sau. Lúc tới Trịnh phủ, Khanh hơi bất ngờ.
Khác xưa nhiều rồi. Phó tướng thì chẳng to cũng chẳng nhỏ, ăn nên làm ra đâm cũng chẳng còn nghèo túng khốn đốn như xưa nữa. Nhà đã được lợp bằng ngói, cột đình cũng phải là loại gỗ quý bắt mắt, trơn, mịn, bóng. Chỗ cái cổng ngày xưa chỉ chằng tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652523/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.