Tính ra cũng đã nửa tháng từ sau khi nàng vào cung gặp Hoàng Hậu, Khanh bắt đầu có ý hành động, bày cách để có cớ đuổi bốn nàng cung nhân về. Giữ lại người mà biết đó là nội gián thì khó chịu lắm, với Khanh thì bốn nàng hạ nhân chả khác nào bốn con mắt camera chạy bằng cơm cả.
Thời gian đầu quan sát, Khanh thấy Linh là đứa rất ham mê vật chất. Mỗi sáng chuẩn bị y phục cho nàng, Linh nó đều ngắm nhìn đống trang sức của nàng trên bàn trang điểm.
Khanh liền cho Linh đôi tòng teng, mấy hôm sau thì nào là cái nhẫn, cái trâm. Mỗi lần như thế mặt cô ta trông hớn ha hớn hở, không thắc mắc vì sao Đào mà Khanh không tặng, lại tặng cô ta.
Mỗi ngày, việc luyện chữ của Khanh cũng đều là Linh đưa, chuyển cho phía Tuân.
Nàng muốn có dịp nào đó Tuân nhận ra trang sức trên người nàng ta có điểm quá phận, thế nhưng chuyện không dễ như nàng muốn. Người ta chỉ đơn thuần là ham mê vật chất thôi chứ không có ý định ăn vận lên người.
Thế rồi Khanh lại có cách trị khác, phàm là người mê của, điều gì cũng lộ hết trên mặt thế kia, chỉ cần bất thình lình không thưởng, không cho nữa, kiểu gì cũng sẽ theo thói quen mà nảy ra hành động ôi thối. Cho rằng nàng dễ tính lại có nhiều trang sức như thế, mất một hai cái sẽ không để ý.
Khanh ra ý Đào đổi hộp trang sức mới, đắt giá hơn, đẹp hơn, nhiều hơn, mà cũng nhỏ hơn nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652519/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.