Sau này, Khanh biết cà phê đen đá là mèo của Tuân, thì nàng cũng có ý... xin hắn, tình nguyện mài mực cho hắn nửa năm, Tuân nghe nàng thương lượng thì cũng chỉ biết cười bất lực mà đồng ý.
Hắn cứ cười nhiều như thế, thì khéo có sai Khanh mài mực cả năm cũng được. Khanh biết mình mê mẩn nhan sắc của hắn, nhưng nàng tự nhủ trai đẹp là để ngắm, yêu đương để tạm qua một bên.
Khanh nhìn từng con chữ được hắn tỉ mỉ viết bằng bút lông. Chữ đẹp quá, nét bút hiên ngang, thể hiện một khí phách ngang tàng, bản lĩnh cứng cỏi của người viết. Nét chữ nết người, Tuân toát ra khí thế ra sao, thì chữ hắn cũng phách lối như vậy.
Song nàng chẳng hiểu, cũng không biết chữ nào ra chữ nào. Hình như bấy giờ thịnh văn học chữ Hán và chữ Nôm. Nàng lại mù tịt.
Từng cái nhấc bút của Tuân đều đẹp đến điên đảo. Trước mắt nàng là cảnh mĩ nam tử đang họa chữ...
Khanh vô thức đặt tay lên vai hắn, y chang cách nàng hay làm với đám bạn thân mỗi khi thấy chúng nó giải bài:
“Vương gia, chàng dạy ta chữ được không?”
Nhưng Khanh quên mất rằng, tay nàng dính mực. Thế rồi năm cái chấm nhỏ màu đen in hằn trên bả vai hắn. Chiếc viên lĩnh màu xanh lam cư nhiên mọc thêm năm dấu vân tay nhỏ nhắn.
“...”- Hai con mắt chỉ biết như thế nhìn nhau trân trố. Đồ hắn đắt tiền lắm, mà mực thì khó phai.
Cũng như một thói quen, Khanh nhấc vội tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652518/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.