Hôm sau, khi mà ánh sáng khẽ rọi qua cửa sổ, từng mảnh vàng trong như lụa vắt lên trán Khanh, nàng mới chầm chầm khó nhọc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ong ong.
Thế rồi nàng thấy âm ấm, quay sang thì thấy Tuân đã ở kế bên tự lúc nào, giờ đang nửa nằm nửa ngồi, tay tì thái dương đăm đăm nhìn nàng. Khanh tròn mắt giật ngược người ra sau, phải đến nước lưng đập vào tường mới thôi.
“Chàng... Chàng... sao không thượng triều còn ở đây?”
Hắn thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy mấy lọn tóc của nàng, hôn lên đó.
“Vương phi tinh quái của ta ơi, trưa rồi, hạ triều rồi, bản vương đang đợi nàng tỉnh dậy hỏi cho ra nhẽ đây.”
Yêu mị! Đúng là yêu mị, khi nhan sắc mà được sử dụng đúng cách thì đúng là giết người chẳng cần dao.
Khanh chơm chớp mắt, rồi nàng khẽ vạch chăn ra, nhìn xuống dưới để kiểm tra.
“May quá! Còn nguyên.”- Nàng nghĩ. Rồi nàng len lén nhìn phu quân mình\, nàng cười “hề hề”.
“Xin lỗi chàng, chuyện hôm qua ta quên hết rồi.”
Hắn nhướng mày:
“Không sao, ta nhớ thay nàng cũng được.”
Khanh chầm chậm ngồi dậy, nàng cười mà như mếu:
“Hôm qua, ta đã làm gì chàng à?”
Tuân thở dài, hắn tốt bụng không vạch trần nàng.
Hôm qua ấy à, ngoan ngoãn được lúc đó thôi, rồi nàng đu lên người hắn, nắm tóc hắn giật, rồi còn gọi hắn là “chó mực xấu tính”, ăn vạ đủ kiểu khua chân múa tay xong thì nàng nôn hết rượu lên vai hắn, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652516/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.