Lúc Khanh về phủ là mặt Tuân đen như đít đáy nồi. Tay hắn cầm đôi giày, đưa nàng.
“Dù gì nàng cũng đã là vương phi, không nên xuề xòa với đôi chân mình như thế.”
Đó chính là điều khiến Khanh thích ở nhân vật này, hắn cực kì tử tế.
Sự tử tế của hắn được thể hiện rõ trong nguyên tác khi mà chưa bao giờ Tuân đứng về trắc phi khi hai người xảy ra tranh cãi. Hắn tôn trọng chính thê, chỉ là hắn ngó lơ, bỏ mặc, không quan tâm nàng thôi.
Sự tôn trọng của Trần Nhật Tuân dành cho vương phi thất sủng là điều mà Khanh ít thấy ở những nhân vật Vương gia đa thê đa thiếp trong mấy bộ truyện nàng hay đọc.
Nhưng đáng tiếc với một người yêu hắn như Thuần Khanh nguyên tác, thì chính sự ghẻ lạnh mới là liều thuốc độc đau đớn nhất.
Khanh nhìn đôi hài rồi gật đầu, đón lấy chúng, chẳng nói chẳng rằng bước vào trong.
“Vương phi, nàng ghét ta thế à? Đến nỗi vừa thành hôn đã năm lần bảy lượt quên sinh, tìm chết?”
Khanh thoáng sững người, đâu đó nàng thấy Tuân đang cáu giận. Một người điềm tĩnh chẳng bận quan tâm đến vương phi như hắn sao. Thuần Khanh đáp:
“Vương gia, ta biết chàng không hề mong muốn mối hôn phối này. Ta cũng thế.”
Thế rồi, sự sững sờ, sửng sốt như bị ai tát trong đôi mắt hắn khiến Khanh lặng đi, nàng làm hắn tổn thương đó à? Khanh mím môi rồi lẳng lặng trở về. Có sao đâu, đằng nào hai bên cũng chẳng có ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-kieu-phi/3652510/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.