Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, sau khi giải quyết công việc ở công ty xong anh liền chạy qua bệnh viện với cô.
Vương Việt Bân bước vào liền thấy Kiều Nguyệt Nga ngồi tựa lưng vào gối buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh cầm theo hộp hoa quả cắt sẵn rồi mỉm cười tiến lại nhìn theo ánh mắt của cô.
-" Sao vậy?"
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ buồn bã, sau đó cô chầm chậm nói.
-" Chân của em không có cảm giác,.. có phải là em không thể đi được nữa không?."
Anh rũ mắt nhìn cô rồi mỉm cười ôn nhu.
-" Đồ ngốc, em không đi lại 3 tháng trời... tất nhiên là mất cảm giác rồi."
Vương Việt Bân ngồi xuống rồi đút vào miệng của cô một miếng táo.
-" Đợi khi nào em khỏe hẳn, anh giúp em tập."
Ánh mắt của cô vẫn rất nghiêm trọng, anh biết "chú cún con" của mình rất để tâm tới việc này.
-" Bây giờ có thể tập không?"
Anh lặng một chút nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu. Vương Việt Bân kéo chăn ra rồi nghiêng người chuẩn bị bế cô lên nhưng khi mặt kề mặt anh lại cười xảo quyệt nói nhỏ vào tai của cô rằng.
-" Không ngờ em lại nôn nóng muốn bước vào lễ đường cùng anh tới vậy."
Da mặt của cô lập tức nóng ran, Kiều Nguyệt Nga lườm anh rồi đánh nhẹ vào khuôn ngực vạm vỡ của người đàn ông.
-" Ai thèm chứ!."
Anh liền dí sát mặt về phía cô làm Kiều Nguyệt Nga
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630891/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.