Đến tối muộn, Vương Việt Bân trở lại bệnh viện.
-" Tiểu Nguyệt, anh tới rồi."
Nói xong anh liền úp mặt lên tay của cô. Đột nhiên, một bàn tay lành lạnh chạm nhẹ lên mái tóc của anh. Vương Việt Bân từ từ ngẩng lên, ánh mắt của anh gói gọn trong nụ cười rạng rõ của cô gái trước mặt.
Kiều Nguyệt Nga dang rộng vòng tay, tuy miệng cười nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
-" Hôm nay công việc không tốt sao? Có muốn em ôm anh không?."
Vương Việt Bân như người mất hồn nhìn cô, anh vui mừng tới nỗi mất cảm giác, thực sự trống rỗng cho tới khi giọt nước mắt ấm nóng lăn xuống gò má thì anh mới sực nhận ra thực tại.
Đôi tay của anh run run chạm lên má của cô.
-" Em,.. em thực sự ….. là em sao?."
Cô gật đầu mỉm cười, nước mắt cũng ứa ra.
-" Để anh đợi lâu rồi."
Anh lắc đầu rồi ôm chầm lấy cô.
-" Không lâu, không lâu."
Ôm anh được một lúc cô khẽ đẩy anh ra nhưng anh vẫn giữ chặt.
-" Sao vậy?."
Cô khẽ cựa.
-" Buông em ra một chút được không?".
Anh lắc đầu như một đứa trẻ, cảm giác trong anh vẫn còn rất mơ hồ, anh sợ buông ra cô sẽ biến mất.
-"Khong."
Cô cười cười vỗ lên lưng của anh.
-" Nào, ngoan, em muốn đi tắm."
Im lặng một lúc anh mới lưu luyến bỏ ra.
Một lúc sau, cô từ phòng tắm bước ra, khăn tắm còn trùm lên mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630890/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.