Ngày hôm đó cô rời khỏi nhà của anh nhưng cũng không gọi taxi mà lặng lẽ bước thật chậm về chung cư. Sau khi về đến nhà, cô không mở đèn, chỉ đau lòng ngồi xuống tựa vào góc tường, bàn tay ôm lấy trái tim đang đau nhói rồi bật khóc.... cô khóc cho số phận của mình... khóc cho những uất ức đã kìm nén rất lâu, tiếng khóc của cô ngày một rõ ràng, ngày một dồn dập, ngày một xót xa.
Vương Việt Bân liếc nhìn điện thoại, ánh mắt có chút mong chờ nhưng lại thu về sự thất vọng. Anh đứng dậy sau khi cuộc họp quan trọng kết thúc thì Vương Việt lại đi tới đứng trước mặt của anh. Anh đảo mắt lười biếng nhìn thấy Tô Nguyễn đang đứng trong phòng nhìn anh cách đó không xa.
-" Có chuyện gì?."
Vương Việt thấp giọng.
-" Kiều Nguyệt Nga, cô ấy sao rồi?."
Vương Việt Bân siết chặt nắm tay, đưa mọi sự tức giận bộc lộ qua lời nói, ánh mắt của anh lạnh lùng xa cách liếc nhìn 2 người.
-" Anh có tư cách để hỏi chuyện này sao?...Tôi nói cho cách người biết... muốn sống an yên thì ngồi yên vị... nếu không... cái ghế giám đốc này và cả Tô thị... tôi không chắc sẽ còn đâu."
Anh định đi qua nhưng Vương Việt lại cố chấp giữ lấy tay của anh, anh ta áy náy nói.
-" Chuyện hôm đó, anh..."
Vương Việt Bân hất mạnh cánh tay của anh tay của anh ta ra.
-" Đừng cố biện minh cho bản năng thối nát của anh."
Khi trở về nhà thì trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3630859/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.