Kiều Nguyệt Nga tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn, dù chưa nhìn rõ nhưng cô cũng thừa biết mình đang ở đâu. Cô biết Vương tổng sẽ không bỏ mặc cô ở nơi lạnh lẽo đó mà.
Cô khó khăn trở mình ngồi dậy định bước xuống giường thì mới nhận ra trên tay mình là một ống truyền dịch, cô ngẩn ngơ đưa mắt nhìn dọc theo sợ dây rồi dừng ở bịch truyền đang nhỏ nước đều đặn.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ thì anh đẩy cửa bước vào, khuôn mặt của cô tái đi trông thấy, đôi môi như bị một lớp băng mỏng phủ lên nhìn rất thiếu sức sống.
Khuôn mặt của anh vẫn đẹp như vậy... nhưng lại rất lạnh lùng. Anh đi tới ném một phong bì về phía cô.
-" Trả lại số tiền này rồi nghỉ việc ở đó đi."
Cô mệt mỏi liếc nhìn chiếc phong bì trên giường, có vẻ nó đã dày hơn gấp đôi so với lần cô đưa.
Kiều Nguyệt Nga nâng mắt lên nhìn anh rồi nhẹ giọng nói.
-" Tiền này tôi trả anh, tôi sẽ không lấy lại."
Anh cau mày.
-" Tại sao phải trả?. Tôi mới là người đụng xe vào em!."
Cô lặng đi một hồi lâu rồi cúi đầu xuống nói.
-" Là do tôi lao ra nên anh mới đụng phải mà, vì tôi mà anh mới phí thời gian... Tôi không thích bị mắc nợ."
Vương tổng gõ nhẹ lên đầu của cô rồi nói.
-" Nói vậy thì tôi mắc nợ em mới đúng."
Cô nâng mắt lên nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3623960/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.