Ánh cam phía chân trời đã tắt hẳn, cả ngọn núi bị màu đen bao trùm, những động vật về đêm bắt đầu lục đục hành động khắp nơi đặc biệt là muỗi.
Kiều Nguyệt Nga lại thở dài, không nói gì liền đứng dậy vơ lấy chiếc bật lửa nhỏ trong túi ra, ánh lửa quá yếu chỉ soi được một khoảng nhỏ. Một lúc sau, cô quay về với một nhúm cành cây nhỏ.
Thấy cô quay lại anh liền nói.
-" Không bỏ đi luôn sao?."
Cô không nói gì, mặc anh hầm hự, cô cúi xuống châm lửa vào nhúm lá khô, khi bén lửa thì đặt cành cây lên. Thật may mắn vì mấy ngày này trời không đổ mưa, nếu không việc nhóm lửa cũng chẳng dễ dàng.
Cô lặng yên ngồi xuống bên cạnh đống lửa rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm.
Cậu nhìn cô sau đó cũng thuận đà nhìn theo ánh mắt của cô lên bầu trời. Đột nhiên cô nói.
-" Đằng ấy bao nhiêu tuổi vậy?."
Đằng ấy?... Cách xưng hô quá đỗi lạ lẫm với người thành phố như cậu, nhưng vẫn trả lời.
-" 12."
Cô khẽ thở dài.
-" Vậy hơn tuổi tôi rồi."
Cậu cũng không hỏi cô bao nhiêu tuổi chỉ ừ một cái nhẹ.
-" Nhà tôi ở dưới chân núi, nhưng cách đây cũng khá xa, chắc là phải chờ người tới giúp."
Cậu vẫn nhìn cô rồi nói.
-" Ai sẽ tới?."
-" Ba mẹ tôi, chắc chắn không thấy tôi về thì họ sẽ đi tìm tôi."
Cậu đột nhiên nhớ tới gia đình mình, cậu đột nhiên nở ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-em-1-nam/3623958/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.