Ngải Thiển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Đúng là rất mê người."
"Vậy là nàng đồng ý?" Tàn Diên phủi phủi áo bào, đáy mắt có tia ánh sáng khác thường khiến hắn có vẻ chân thực hơn.
Ngải Thiển lắc lắc đầu, không thèm nhìn ánh mắt Tàn Diên, bĩu môi nói: "Ta đồng ý lúc nào?"
"Mới vừa rồi." Tàn Diên nói như đúng rồi.
"Có à?" Ngải Thiển híp mắt hỏi ngược lại.
"Có." Nụ cười tà khí khiến cảnh vật xung quanh như phai màu.
Ngải Thiển sững sờ trong chốc lát. Thật suýt chút nữa thì bị giết rồi. Nàng lắc đầu, giữ vững tỉnh táo, bỗng lạnh giọng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Nàng hỏi cái gì?" Tàn Diên bình tĩnh chớp mắt mấy cái, bày ra vẻ mặt vô tội.
"Ngươi cho là thế nào?" Sắc mặt Ngải Thiển đen thêm vài phần. Nàng rõ ràng là đang ngủ, sao bỗng ở đây? Sao lại có thể trùng hợp gặp được Tàn Diên như thế? Hơn nữa nàng còn cảm thấy thân thể mình mềm nhũ, căn bản không có tiên khí dồi dào như Nguyệt Nguyệt nói. Cảnh vật xung quanh đây tuy đẹp nhưng lại lộ ra khí tức quỷ dị.
Tàn Diên lắc đầu, chỉ cười không nói.
Áo bào màu đỏ tung bay, mang theo hơi thở của bóng tối.
Ngải Thiển bỗng lách người chạy dọc theo bờ hồ, chân đạp lên lớp cỏ mềm mại, chạy về phía trước bằng tất cả sức lực của mình như vậy, không nhìn cỏ bị đạp dưới chân.
Tàn Diên dứt khoát khoanh tay nhìn điệu bộ chạy trốn tới mức thở gấp của Ngải Thiển, không nhanh không chậm, không định đuổi theo.
Ngải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636576/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.