Mưa to tới rất nhanh, điên cuồng tàn phá hết tất cả những gì nó có thể phá. Sắc trời bên ngoài trở nên trắng xóa, gió mưa đan vào nhau, chỉ có thể thấy màn mưa không theo quy tắc.
Ngải Thiển chớp mắt mấy cái, quyết định lên giường ngủ. Nàng biết Nguyệt Ca đã bày kết giới cho căn phòng này, yêu ma không cách nào xâm nhập được.
Đi tới căn phòng sát vách cho Nguyệt Ca một nụ hôn chúc ngủ ngon, Ngải Thiển quay về phòng, lên giường. Cái chăn mềm mại đắp rất thoải mái, màn màu trắng thêu sen tịnh đế. Nàng quấn mình thật chặt, không phải bởi vì sợ lạnh mà là cảm thấy như thế thì thoải mái hơn một chút. Nàng chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh bên ngoài, đồng tử đảo qua đảo lại, quan sát đỉnh màn trong bóng đêm và ngửi mùi huân hương thoang thoảng từ chăn.
Ngải Thiển khó chịu, nhíu cái mũi thon. Nàng không thích mùi này. Bởi vì đã quen với mùi hương đặc biệt trên người Nguyệt Ca nên nàng hơi bài xích các mùi khác chứ đừng nói là nó kề sát mũi nàng như thế.
Nàng kéo chăn xuống đến ngực, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa gào gió rít ngoài kia.
Hồ nước trong veo, núi xanh xung quanh, cỏ xanh biếc làm thành tấm thảm bên bờ hồ. Ngải Thiển đứng bên hồ, mắt nhìn xuống, bỗng có một con cá chép nhảy từ dưới hồ lên rồi lại rơi xuống nước, bọt nước văng lên dính vào váy bằng vỏ cây, trong nháy mắt Ngải Thiển bị ướt sũng, lông mày dính những giọt nước trong suốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-do-nhi-yeu-nghiet/1636575/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.