"Được, Linh Nhi học hỏi một chút." Thủy Linh Nhi nhào từ lòng Thủy Tuyết sang hôn lên má Thủy Hổ một cái, không đợi ông nói gì thì nàng đã lắc mình tới trước mặt Ngải Thiển, cắn lên tai nàng, nói: "Muội có quan hệ gì với Vân Chiến?" "Sư điệt." Ngải Thiển cũng cắn tai Thủy Linh Nhi, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt. "Tốt." Đôi mắt sáng của Thủy Linh Nhi cong lên, "Muội sẽ giúp ta chứ?" "Vâng." Ngải Thiển khẳng định. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, cười một tiếng. Người ngoài không rõ hai nàng đã có quyết định gì. Nhưng nhìn hai người vừa gặp lần đầu mà đã thân thiết như thế thì cảm thấy vui vẻ yên tâm gấp bội. Vân Chiến ngồi bên cạnh lại rùng mình một cái, liếc Thủy Linh Nhi, bỗng nói: "Bổn tọa phải ra ngoài một chút, xin cáo từ trước." Mọi người dường như cũng hơi hiểu ra, Thủy Trình cũng không giữ lại: "Cũng được, Thủy Nhân, đưa Vân chấp sự ra ngoài đi." Một trong hai người đưa bọn Ngải Thiển lên núi bước ra, nói với Vân Chiến: "Mời chấp sự." Vân Chiến cũng không khách sáo, rảo bước ra ngoài tựa như chạy trốn cái gì đó. Thủy Linh Nhi nhìn bóng lưng Vân Chiến, cong môi nở nụ cười quỷ dị. Đám người Thủy Trình thở dài một hơi. Tia xảo quyệt xẹt qua đáy mắt Ngải Thiển. Nàng đã nói tiểu nữ tử báo thù ba ngày không muộn mà. Sư bá thân yêu đã sợ rồi sao? Thủy Linh Nhi vội vàng nói với Thủy Trình: "Ông nội, Linh Nhi với muội ấy vừa gặp mà như đã quen, muốn nói chuyện riêng một chút. Chúng con lui xuống trước nhé." Dứt lời, cũng kéo Ngải Thiển chạy ra ngoài. Đám người ở lại lắc đầu, Thủy Trình xấu hổ nói: "Nha đầu này được cưng chiều nên không biết lớn nhỏ, khiến Nguyệt môn chủ chê cười." "Đừng ngại." Nguyệt Ca mỉm cười liếc nhìn cửa điện. Ngải Thiển cong môi cười khẽ: "Tỷ thay quần áo, pha một ấm trà, chuẩn bị chút quà xin lỗi huynh ấy. Ngay từ đầu có thể huynh ấy không tin tỷ, chỉ cần thái độ của tỷ chân thành một chút, dịu dàng một chút thì huynh ấy sẽ từ từ buông lòng cảnh giác." Người ta đồn rằng tính tình của Thủy Linh Nhi này thẳng thắn, vừa gặp đã yêu Vân Chiến, sau đó theo sát không rời hắn, dù cho ở đâu cũng theo sau lưng hắn. Hơn nữa tính tình đanh đá cho nên sau này Vân Chiến gặp nàng thì luôn tìm mọi cách để tránh né. Thủy Linh Nhi nhíu mày, nghĩ tới chuyện phải bấm bụng chịu đựng Vân Chiến thì nàng thật khó có thể chấp nhận. Ngải Thiển lại trấn an: "Nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, lúc huynh ấy yêu tỷ thì tỷ muốn làm gìdღđღLღqღđhuynh ấy còn chẳng phải tùy tâm sở dục sao? Muốn trả thù thế nào, chờ huynh ấy thành người của tỷ thì trái tim cũng đặt trên người tỷ, sợ gì không làm được?" Thủy Linh Nhi tưởng tượng cảnh Vân Chiến bị mình sai bảo, không nhịn được mà bật cười, tâm tình rất tốt, sảng khoái nói: "Được, ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ, nhất định phải thu phục được huynh ấy." Bà cô này cho rằng nàng đang đi thu yêu à? Ngải Thiển nghĩ thầm. Nàng không hề trách Thủy Linh Nhi bỏ lại mình mà đi. Nhìn xung quanh vườn hoa một vòng, Ngải Thiển dựa vào cảm giác để đi tìm Nguyệt Ca. Biết đại khái hắn đang ở phía đông nam vườn hoa, nàng đi qua con đường mòn, hành lang uốn khúc, trên đường chỗ nào cũng có đệ tử của phái Thủy Lăng canh gác. Ngải Thiển ngọt ngào chào hỏi khiến bọn họ được sủng ái mà lo sợ. Đi tới trước một điện hoa lệ, Ngải Thiển thấy trên đó viết ba chữ "Điện Thanh Tâm", đang suy nghĩ thì có một người đi từ đó ra. Người này không phải ai xa lạ mà chính là Bạch Tầm Yên. Lòng Ngải Thiển cả kinh nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào chào hỏi: "Xin chào Bạch sư cô." "Chào." Mặt Bạch Tầm Yên không chút thay đổi, đi tới trước mặt Ngải Thiển thì dứng lại, không bước tiếp nữa. Ngải Thiển giả vờ như không có gì, cười nói: "Sư cô tới đây lúc nào?" Trong lòng lại lo lắng không yên, sao nàng lại cảm giác được một luồng u ám trên người Bạch Tầm Yên, cảm giác này giống như...Giống như rắn vậy. "Sáng nay." Bạch Tầm Yên trả lời đơn giản. "Vâng. Con đi tìm Nguyệt Nguyệt sư phụ, rảnh sẽ bồi sư cô." Ngải Thiển khách sáo nói thì co chân bỏ chạy. Trực giác cho nàng biết phải rời đi sớm chút mới tốt. Bạch Tầm Yên nhìn bóng lưng rời đi như chạy của Ngải Thiển, khóe môi cong lên thành nụ cười nhưng nụ cười này vô cùng u ám. Hai nam hai nữ vẫn luôn đi theo Bạch Tầm Yên đi ra khỏi điện: "Theo dõi không?" "Không cần." Bạch Tầm Yên xua tay, cất bước đi về phía khác. Sống lưng Ngải Thiển tê dại, nhất cổ tác khí* tìm tới chỗ Nguyệt Ca đặt chân. *Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc) Đây là điện Tùy Tâm, một sương phòng khác của phái Thủy Lăng dành cho khách. Trước điện trồng rất nhiều hoa tiên, mùi thơm lạ lùng tỏa ngào ngạt. Lúc này Nguyệt Ca đang ngồi trong xe lăn phẩm trà, A Thương đứng cạnh hầu hạ. Thấy Ngải Thiển chạy vào, Nguyệt Ca lo lắng nói: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu Ngải Thiển xảy ra chuyện gì thì hắn có thể cảm nhận được. Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca mới ổn định tâm thần, nói: "Không sao." Tuy nói thế nhưng người chợt nhào mạnh vào lòng Nguyệt Ca, ôm cổ hắn không buông. A Thương lặng lẽ lui ra ngoài. Cảm thấy thân thể Ngải Thiển run rẩy, Nguyệt Ca cũng vươn tay ôm chặt lấy cái eo nhỏ của nàng, ân cần nói: "Đừng sợ, sư phụ ở đây, nói cho ta biết, gặp phải cái gì vậy?" Ngải Thiển được cái ôm ấm áp của Nguyệt Ca bao bọc, từ từ bình phục sợ hãi mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn, nói: "Con gặp phải Bạch Tầm Yên." Trái tim Nguyệt Ca treo cao: "Sau đó thì sao?" "Khí tức trênd❃đ❃L❃q❃đngười nàng ta thật là khủng khiếp. Con không kìm được mà cảm thấy sợ hãi. Người nói nàng ta là ai? Tiên mà có khí tức âm lãnh ạ? Còn khiến người ta sợ hơn cả Tàn Diên nữa." Ngải Thiển nhíu mày, nói. "Tạm thời ta cũng không rõ thân phận của nàng ta lắm. Con tránh được nàng ta lúc nào thì tránh, ngàn vạn lần đừng tiếp xúc với nàng ta." Nguyệt Ca ôm lấy Ngải Thiển, an ủi, đáy lòng cũng cả kinh. Hắn phải chú ý Bạch Tầm Yên này nhiều một chút mới được. "Nói cho con biết tình hình của nàng ta một chút được không?" Ngải Thiển nghiêm túc nói với Nguyệt Ca, biết lai lịch của người nguy hiểm thì nàng mới đề phòng cho tốt được. Nguyệt Ca suy nghĩ một chút mới nói: "Nàng ta là đại tiểu thư của phái Bạch Giản, bề ngoài có vẻ lạnh lùng xinh đẹp cao quý, tiên lực cao thâm." Ngải Thiển rất muốn đảo cặp mắt trắng dã. Những thứ này nàng cũng biết. Nguyệt Nguyệt nói nhiều như vậy từ lúc nào vậy? Nguyệt Ca vuốt ve mái tóc Ngải Thiển, nói: "Nhưng trên thực tế thì nàng ta không biết thẹn, vô cùng độc ác. Ta nghi ngờ nàng ta có thân phận khác nhưng bây giờ còn chưa điều tra ra được." "Vậy là sao?" Ngải Thiển tò mò không thôi. "Nàng ta...Đã từng dụ dỗ ta." Nguyệt Ca lúng túng nói. "Dụ dỗ thế nào?" Đôi mắt sáng của Ngải Thiển trừng lớn, bong bóng chua xót bốc lên trong lòng. "Cởi áo trước mặt ta, bộ dạng phóng đãng." "Hả? Không phải nàng ta rất lạnh lùng à? Sao lại làm ra chuyện như thế?" Ngải Thiển cảm thấy rất ngạc nhiên, bảo nàng ta độc ác thì nàng còn tin. "Không rõ lắm. Nhưng những gì nàng ta làm là thật." Nguyệt Ca lắc đầu. "Người không bị dụ dỗ chứ?" Ngải Thiển hỏi mang tính chất thăm dò. "Con thấy có thể à?" Nguyệt Ca cũng không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu Ngải Thiển. Ngải Thiển sờ chỗ bị gõ, cười nói: "Đương nhiên là không thể. Nguyệt Nguyệt sư phụ của chúng ta là ai chứ? Sao có thể bị hồ ly tịnh dụ dỗ dễ dàng thế được?" Nguyệt Ca không khỏi bật cười lớn. "Sao lại nói nàng ta vô cùng độc ác?" Ngải Thiển hỏi thêm một vấn đề. Ánh mắt Nguyệt Ca nhìn phương xa, nói: "Mấy năm trước, lúc ta và hai sư huynh đi bắt một con tiểu yêu ngàn năm, tình cờ đụng phải Bạch Tầm Yên." Dừng một hồi lâu Nguyệt Ca mới nói tiếp: "Ngay lúc đó trong miệng Bạch Tầm Yên có thứ gì đó máu thịt lẫn lộn, trước mắt mọi người là một con quái vật không còn tứ chi. Thì ra là một yêu quái hóa thành hình người bị mất mạng." "Người đang nói là Bạch Tầm Yên như ăn con yêu quái kia như thể ăn thịt người?" Ngải Thiển cảm thấy buồn nôn. "Ừ." Nguyệt Ca gật đầu, "Lúc đó chúng ta đã cảm thấy Bạch Tầm Yên có cái gì đó không đúng, định bắt nàng ta lại nhưng nàng ta chỉ ăn yêu quái chứ không làm chuyện gì không có tính người. Chúng ta cũng không có lý do gì để ra tay với nàng ta cả. Định nói cho chưởng môn phái Bạch Giản thì lại không có chứng cớ để họ tin, đành coi như Bạch Tầm Yên tẩu hỏa nhập ma, sau này cố gắng hết sức trốn tránh." "Thì ra là thế." Ngải Thiển gật đầu, cuối cùng cũng hiểu. Thật là biến thái. Bọn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy một đại mỹ nữ cứng rắn nhét một con yêu quái vào miệng, chắc cũng bị chấn động. Thảo nào mọi người nghe thấy tên nàng ta thì vẻ mặt lại khác thường như thế. "Chúng ta tra xét rất lâu nhưng vẫn không tra ra được Bạch Tầm Yên khác thường ở đâu, Hôm nay con nói trên người nàng ta có khí tức âm lãnh đã nhắc nhở ta. Sau này nhất định phải tránh xa nàng ta biết không? Bây giờ chúng ta còn chưa biết lai lịch của nàng ta." Nguyệt Ca lo lắng nói, vẻ mặt khá nghiêm túc. Ngải Thiển biết không thể để Nguyệt Ca lo lắng nên gật đầu lia lịa, đang định nhắc nhở hắn gì đó. Nhưng vào lúc này, Vân Chiến cũng đã trở về, nhưng nhìn có hơi nhếch nhác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]