"Tỷ tỷ?" Thủy Tuyết sửng sốt một chút. "Vâng. Trông tỷ tỷ còn trẻ như vậy, chẳng lẽ không gọi là tỷ tỷ được ạ?" Lúm đồng thật sâu trên má Ngải Thiển hiện ra, nói rất vô tội. "Ha ha, miệng nha đầu này như ướp mật vậy, quả thật là ngọt." Thủy Tuyết cũng bị Ngải Thiển dụ dỗ mà tươi cười. "Nha đầu, theo vai vế thì con gọi nàng ấy là dì đấy." Thủy Hổ cười sang sảng, dung mạo giống y như Thủy Trình nhưng ông khôi ngô hơn. Ông mặt trường bào thêu mây đen, mày rậm mắt hổ, là một đại hán khôi ngô sáng sủa, toàn thân chính khí lẫm liệt nhưng tiên khí thì ít hơn một chút. Ngải Thiển tất nhiên cũng sinh thiện cảm với ông, cố giả vờ bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, con sẽ gọi là dì nhưng trong lòng con vẫn cảm thấy gọi tỷ tỷ thì hợp hơn." Mọi người nghe thế thì đều cười to đầy vui vẻ, bầu không khí khá hòa hợp Vân Chiến cũng tạm thời vứt bỏ phiền muộn, cười nói: "Nha đầu này không có bản lĩnh gì khác, chỉ được cái nói ngọt như mía lùi nhưng ta lại là ngoại lệ." Mọi người cùng cười lớn. Thủy Trình không giấu được nụ cười, nói: "Vậy xem ra Vân chấp sự có vấn đề." Bầu không khí được Ngải Thiển pha trò nên khá thoải mái. Thủy Trình cũng không khách sáo nữa, cũng cười đùa với Vân Chiến. Vân Chiến cười nói: "Vậy cũng không hẳn. Nha đầu này sinh lòng ghen ghét cho nên mới gài bẫy ta." Lúc này, hai nha hoàn dâng trà, mùi trà lượn lờ, lại thêm tiên khí tràn ngập. Ngải Thiển hít một hơi thật sâu. Trong mùi trà có lẫn chút mùi cỏ thơm, ngửi vào khiến đầu óc rất tỉnh táo, cảm giác vô cùng thần kỳ. "Nha đầu không biết nhỉ? Đây là trà cỏ tiên chỉ có ở phái Thủy Lăng, có công hiệu ngưng khí, có lợi cho việc tăng tiên lực, mùi cũng vô cùng thơm. Rất nhiều tiên gia muốn uống một ngụm đấy, đáng tiếc là địa vị thấp nên không được thưởng thức." Vân Chiến nghiêng đầu thấy bộ dạng ngạc nhiên của Ngải Thiển thì đắc ý giảng giải cho nàng. "Vân chấp sự quá khen." Thủy Trình khiêm tốn nói, giữa hai hàng mày khó nén kiêu ngạo. Ngải Thiển gật đầu, tay bưng chén trà, khe khẽ nhấp một ngụm. Quả là mùi thơm quanh quẩn trong miệng, dường như kinh mạch toàn thân cũng giãn ra. Nguyệt Ca nâng chén trà lên, ôn nhã nhấp khẽ một ngụm, nói: "Không biết các tiên trưởng khác đã tới chưa?" "Ừ, người của phái Bạch Giản đã tới. Ta đã sắp xếp đến sương phòng nghỉ ngơi, chờ các phái tới đông đủ, ngày mai sẽ bàn việc, được chứ?" Mắt hổ của Thủy Trình sáng ngời, nói rất nghiêm túc. "Dĩ nhiên là được." Nguyệt Ca không dị nghị gì. Chỉ là khi nhắc tới Bạch Tầm Yên kia thì trong lòng có vài phần khó chịu, thật sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. "Ngày mai còn cần Nguyệt môn chủ chủ trì việc bàn bạc." Thủy Trình thành tâm thành ý nói. "Việc này để Thủy chưởng môn chủ trì là được rồi." Nguyệt Ca từ chối. "Sao lão phu dám nhận lời?" Thủy Trình làm khó dễ. "Thủy chưởng môn đức cao vọng trọng, chủ trì đại hội thì ai dám dị nghị. Từ trước tới nay Nguyệt sư đệ không quan tâm tới những chuyện thế tục này. Thủy chưởng môn đừng khiêm nhường nữa." Vân Chiến uống một hơi cạn chén trà, nói giúp. Ngải Thiển cảm thấy thân phận mình không thích hợp để mở miệng nên im lặng không nói. Thủy Trình này...Đã vậy mà vẫn còn từ chối: "Vẫn là để Nguyệt môn chủ chủ trì thì hợp hơn. Nếu để lão phu chủ trì thật sẽ khiến lòng người không phục." "Cũng không thể nói như vậy." Ngải Thiển vẫn không nhịn được mà nói: "Chưởng môn không ngừng đạt được thành côngd✩đ✩L☆q✩đtrên con đường tu tiên, vai vế cũng trên Nguyệt Nguyệt sư phụ, nếu Nguyệt Nguyệt sư phụ chủ trì chi sợ sẽ cảm thấy xấu hố với chưởng môn. Ai dám nói một chữ không nào? Huống hồ tất cả mọi người đều đến vì việc trảm yêu trừ ma, ai chủ trì mà chẳng giống nhau?" "Việc này..." Lòng Thủy Trình mừng rỡ, kết luận: "Được rồi, vậy lão sẽ việc nhân đức không nhường ai." "Làm phiền chưởng môn rồi." Nguyệt Ca khách khí nói. "Làm phiền môn chủ mới phải." Thủy Trình chắp tay thi lễ. "Ta thấy trảm yêu trừ ma là trách nhiệm của tiên gia chúng ta, mọi người nhất trí, đồng tâm hiệp lực là được rồi. Những hư lễ kia cũng bỏ đi thôi." Thủy Hổ nói thẳng. Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Thủy Trình hơi toát mồ hôi, nói: "Tâm lão phu không tịnh rồi." "Cha luyện thêm vài lần thuật Tĩnh Tâm là được rồi." Thủy Hổ cười trêu, làm dịu đi bầu không khí. "Bá phụ cũng nên luyện một chút." Ngải Thiển ngọt ngào nói. "A? Vì sao?" Thủy Hổ không hiểu. Mọi người đều đặt ánh mắt lên người Ngải Thiển. Ngải Thiển đặt chén trà lên bàn, bình tĩnh nói: "Bá phụ trêu chọc cha mình, không có trên không có dưới, không biết lớn nhỏ, có phải cũng nên luyện một chút hay không?" "Nói rất đúng, nói rất đúng." Thủy Trình đồng ý liên hồi. "Xem ra phu quân trốn không thoát rồi." Thủy Tuyết cũng trêu chọc phu quân của mình. "Nói không lại các nàng." Thủy Hổ cố tình thở dài, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt. "Nha đầu, lại đây." Thủy Trình bỗng vẫy tay với Ngải Thiển. Ngải Thiển nhìn Nguyệt Ca, thấy hắn gật đầu đồng ý mới bước tới phía Thủy Trình. Thủy Trình càng nhìn càng hài lòng, đợi Ngải Thiển tới cạnh mình thì cười hiền lành, nói: "Nha đầu này thông minh, càng nhìn càng khiến người thích, lão phu muốn nhận làm cháu gái, không biết Nguyệt chưởng môn có chịu bỏ những thứ yêu thích không?" Nguyệt Ca khẽ vuốt cằm: "Như vậy là nha đầu có phúc, được chưởng môn ưu ái." Ánh mắt Ngải Thiển sáng lên, cười tươi như hoa, không phải là do được quý mến mà là nói vậy là có phải nàng sẽ nhận được quà không? Oa, lại có lời rồi. Quả nhiên, Thủy Trình lấy ra một miếng ngọc bài chạm khắc tinh xảo, trên cũng khắc một chữ "Thủy" nhưng nhỏ hơn cái ông đeo trên người một cỡ. "Cho nha đầu miếng ngọc bài này làm quà gặp mặt." Thủy Trình sảng khoái bỏ ngọc bài vào lòng bàn tay Ngải Thiển. "Ha ha, xem ra phụ thân quả thật quý mến nha đầu này. Ngay cả miếng ngọc bài duy nhất có thể ra lệnh cho phái Thủy Lăng cũng tặng cho nha đầu." Thủy Hổ không chút ghen ghét, vỗ tay ghế một cái. "Cảm ơn ông ạ." Ngải Thiển cũng cao hứng, đổi xưng hô ngay, gọi rất ngọt, dỗ Thủy Trình mở cờ trong bụng. Vân Chiến bĩu môi, nói: "Nha đầu này có bản lãnh gì mà có thể mê hoặc lòng người thế nhỉ?" "Ghen tỵ à?" Ngải Thiển cất ngọc bài, quay đầu cười, le lưỡi với Vân Chiến. "Chẳng phải Vân chấp sự cũng quý mến nha đầu này sao?" Thủy Tuyết cũng vẫy tay với Ngải Thiển: "Bá mẫu ta cũng phải bày tỏ chút thành ý mới được." Ngải Thiển nhảy nhót tới chỗ Thủy Tuyết, tới cạnh bà thì đấm vai cho bà, ra vẻ con có rất nhiều điểm tốt. Vân Chiến khịt mũi: "Ai mà thích nha đầu này chứ?" Mọi người mỉm cười, không vạch trần lời Vân Chiến. Thủy Tuyết mỉm cười, lấy một cây trâm có màu đỏ như máu nhìn rất thê mỹ ra. Phần đuôi cây trâm có khắc hình mộtnh♂okcon bươm bướm tung cánh muốn bay, vừa nhìn là biết trân phẩm nhân gian khó có, khiến người ta yêu thích không buông tay. Ngải Thiển vui vẻ nhận lấy, đang định nói lời cảm ơn. Một giọng nói dí dỏm vang lên từ ngoài cửa: "Mọi người thật thiên vị, cất hết đồ tốt tặng cho người khác, không để lại cho Linh Nhi." Theo giọng nói, một cô nương cười giòn bước qua cửa đại điện, mặc một bộ váy với áo ngắn màu vàng nhạt, tóc tết thành hai đuôi sam, trên mỗi đuôi tóc có một cái nơ con bướm màu vàng nhạt. Chân nàng mang ủng, tay cầm roi đen, cách ăn mặc khá hoạt bát. Ngải Thiển đoán vị này chính là cháu gái Thủy Linh Nhi của chưởng môn, mặt lập tức cười thành hình vầng trăng, tản ra thiện ý với Thủy Linh Nhi. Thủy Linh Nhi thấy Ngải Thiển cũng gật đầu cười khẽ, đôi mắt như nước nhìn khắp bốn phía, lúc quét qua Vân Chiến thì tầm mắt dừng lại. Mà Vân Chiến thì đang cúi đầu, không biết nghĩ gì. Ngải Thiển bắt đầu cười trộm, chỉ thấy Thủy Linh Nhi sải bước tới trước mặt Vân Chiến, giơ cái roi đen trong tay lên: "Khốn kiếp, huynh tới đây thật, còn tưởng rằng người ta lừa bà cô này, thì ra không nói dối. Sao hôm bay lại dám tới phái Thủy Lăng của ta?" Lời này tràn đầy khí thế, không chút khách khí, dường như giữa hai người có thâm thù đại hận gì đó. Thủy Tuyết cau mày, đang định mở miệng quát Thủy Linh Nhi vài câu thì Vân Chiến chợt ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng như sao trợn tròn: "Sao bổn tọa không dám tới?" Thủy Linh Nhi nhướng mày cười một tiếng: "Ơ, dám ngẩng đầu nhìn bà cô rồi à?" Sự tức giận của Vân Chiến lập tức bị Thủy Linh Nhi cho một kích. "Linh Nhi, lại đây." Thủy Trình lên tiếng, giọng rất uy nghiêm. Thủy Linh Nhi cũng không phản đối, sải bước về phía Thủy Trình, miệng điềm nhiên hỏi: "Ông nội, Linh Nhi sắp chết rồi." Dứt lời, người đã nhào vào trong lòng Thủy Trình. Được Thủy Linh Nhi làm nũng như thế, Thủy Trình liền bị sụp đổ, cũng không nói ra lời trách cứ được, vẻ mặt dịu lại, nói: "Ở bên ngoài bị ăn hiếp à? Sao lúc này mới về?" "Linh Nhi không dám ngừng chân, mới có thể về kịp trong hôm nay đấy." Thủy Linh Nhi vuốt râu Thủy Trình, nói, "Người ta vốn đang đuổi giết một con tiểu yêu, tuy nghe tin tức nhưng cũng chỉ có thể giải quyết nó mới về được." "Tốt." Thủy Trình nghe vậy thì hài lòng. Cháu gái này ghét ác như thù, thường xuyên xuống núi trảm yêu trừ ma, tính tình đanh đá. Tuy thiếu chút nhu mì của nữ tử nhưng cũng trong sáng không câu nệ tiểu tiết. Trong lòng ông rất rõ ràng rằng lúc này cháu gái làm nũng chẳng qua là để dời sự chú ý của bọn họ, miễn bị trách cứ. Nhưng ông cũng không trách cứ được. "Sao còn làm nũng, không sợ bị chê cười à." Thủy Tuyết cưng chiều nói. Nữ nhi bảo bối của bọn họ là như vậy. Thường ngày được cưng chiều vô cùng. Thủy Linh Nhi lại nhào vào lòng Thủy Tuyết, ngửi mùi thơm trên cổ bà, nói: "Mẹ, Linh Nhi nhớ người. Có phải có nữ nhi khác thì không cần Linh Nhi nữa không?" "Nói gì vậy." Thủy Tuyết cười mắng, "Nhìn Thiển Thiển nhà người ta đi. Người ta khéo léo bao nhiêu. Con cần phải học nhiều một chút." Thủy Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Ngải Thiển đứng cạnh một chút. Tầm mắt hai người giao nhau, cười khẽ rất ăn ý, tựa như tỷ muội tốt đã quen nhiều năm. Đám người Thủy Trình nhìn thì vui vẻ không thôi, cũng biết hai nha đầu này sẽ thân thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]