Mộc Quy Phàm chẳng thèm liếc cô ta lấy một lần. Tô Nhất Trần thì tạm dừng cuộc họp vài giây, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Mỹ Hoa. Thấy thế, Mộc Mỹ Hoa vui ra mặt, cứ tưởng Tô Nhất Trần tính nói gì đó với mình, ai ngờ anh ấy lại ấn tai nghe bluetooth, gọi một cuộc điện thoại khác: “Thông báo với mọi người rằng gia đình của Lâm Thế Hiền đã bị tôi cho vào sổ đen vĩnh viễn, đặc biệt là Mộc Mỹ Hoa và con gái của cô ta, từ giờ trở đi hai người họ mãi mãi không được đặt chân tới đảo Nghê Quang, dù chỉ nửa bước.”
Mộc Mỹ Hoa:
Viện Viện siết chặt tay, lại bần thần thò tay vào túi, nắm chặt quả cầu thủy. tinh mày đen.
Một ngày nào đó, họ sẽ phải quỳ xuống cầu xin cô bé... Cô bé thề đấy! Viện Viện cúi gắm mặt xuống đất, không cam tâm bị mẹ lôi đi.
Tô Nhất Trần cau mày, lần này họ tới là để tổ chức sinh nhật bù cho Túc Bảo, nên không hề muốn bị mấy người đó làm ảnh hưởng tâm trạng xíu nào. Đương lúc anh tính gọi cho nhân viên khách sạn, bảo họ đuổi mẹ con Mộc Mỹ Hoa đi, thì lại bị Mộc Quy Phàm ngăn cản: “Cứ để họ ở lại một đêm.” Mộc Quy Phàm nói: “Tôi có cảm giác ki của Túc Bảo tới rồi.”
Tô Nhất Trần: “...”
Trên bờ biển, đám nhóc đang chơi đùa hăng say, Diêu Linh Nguyệt ngồi xổm một bên, tiếp tục đào hố. Trong mắt cô ấy hiện rõ vẻ hào hứng, hố nào cũng vuông vức, ngay ngắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3711004/chuong-915.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.