'Trên thế giới có một số người là như vậy, vốn bản thân sống rất tốt nhưng càng muốn đi so sánh với người khác hơn, so xong lại không cảm thấy hài lòng.
Viện Viện cảm thấy mình rất đáng thương, ông trời không công bằng.
Mắt con nhóc mang theo nước mắt, vừa lắc nhẹ đầu nước mắt đã rơi xuống: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi không nên nói em họ đã chết rồi...”
Hân Hân lập tức đạp con nhóc một cái: “Cậu còn nói nữa!”
Viện Viện òa một tiếng khóc to.
Mộc Mỹ Hoa bất an nhìn bà cụ Tô: “Ôi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không để ý... Bà Tô, ngài đừng để ý...”
Bà cụ Tô cười lạnh nói: “Tôi vẫn rất để ý!”
Bà cụ để dì Ngô trả lại vòng tay cho mẹ con họ: “Hai người cầm lấy cái này đi! 'Tôi cũng không muốn nợ ai, cái này của cô tôi không muốn nhân.”
Bà đang muốn gọi chú Nhiếp vào đuổi người ra ngoài thì lại nhớ đến Túc Bảo, bà không biết Túc Bảo muốn làm gì, chỉ có thể mặt lạnh không nói chuyện.
Trong vòng tay của Mộc Mỹ Hoa, bóng đen ẩn núp lặng lẽ nhìn trộm.
Nó cũng không giấu toàn bộ thần hồn vào trong vòng tay mà chỉ ấn giấu một
tia hồn phách của mình, giống như phân thân vậy.
Nó cẩn thận quan sát khắp nơi, trong lòng thầm nói vật nhỏ kia hình như chưa quay lại.
Nó không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé và Kỷ Trường.
Hóa ra sau khi bóng đen bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710986/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.