Bà cụ Tô liên tục ra chiêu, Mộc Mỹ Hoa vô cùng xấu hổi
Đúng là một chữ cũng không nói ra được, trong lúc bối rối cô ta vội vàng đẩy hộp đựng vòng tay lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười nói: “Bà Tô, tôi nghe Tiểu Phàm nói ngài quá nhớ cháu gái nên không khỏe nên mới tranh thủ thời gian đến thăm ngài, muốn động viên ngài nghĩ thoáng lên chút... Cho dù thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, tôi tin rằng khi Túc Bảo trở về cũng không muốn thấy ngài thế này đâu!”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cô nói đúng.”
Mộc Mỹ Hoa thầm thở ra một hơi, vẻ mặt khổ sở: “Tôi hiểu cảm giác của ngài, tôi cũng đã làm mẹ, tôi hiểu rõ tâm trạng khi không thấy con mình sẽ như thế nào.
Bà cụ Tô lườm cô ta một cái, tiện tay bỏ hộp quà lên bàn trà, tùy ý như đang để bịch bánh lên bàn vậy.
Viện Viện lập tức nói: “Bà Tô, đây là quà mẹ cháu chọn rất lâu đó, rất đẹp!” Bà cụ Tô lại nhìn về đứa nhỏ trước mặt, một lời khó nói hết.
Tục ngữ có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động.
Tuổi của đứa nhỏ này không lớn hơn Túc Bảo là bao nhưng lại đi theo mẹ học mấy thứ không nên học, mưa dầm thấm lâu, đây không phải là lớn lên mới bị ảnh hưởng... mà là bị ảnh hưởng từ nhỏ.
“Nhìn rất đẹp sao? Tôi không tin!” Bà cụ Tô thuận miệng nói.
Viện Viện lập tức chạy đến, ngây thơ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710984/chuong-895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.