Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng, nghĩ tới sự chờ đợi mòn mỏi đến gan héo ruột sầu của bà cụ Tô, anh lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng có tiếng bíp, điện thoại hết pin, sập nguồn.
Mộc Quy Phàm ném điện thoại vào ghế phụ, không gọi điện cũng kệ luôn, đưa
Anh hỏi: "Ngồi vào ghế chưa, bảo bối?"
Khi Túc Bảo đi vắng, chiếc ghế an toàn màu hồng của bé vẫn luôn ở đó.
Túc Bảo ngồi vào ghế an toàn, khéo léo thắt dây an toàn rồi nói: "Được rồi ạ!" “Chị dâu đâu?” Mộc Quy Phàm liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Diêu Linh Nguyệt vẫn luôn đi theo Túc Bảo, lúc Túc Bảo nhào vào lòng anh, cô đứng bên cạnh lặng lế quan sát.
Anh không phải Tô Nhất Trần, đương nhiên không bày tỏ thái độ gì đặc biệt khi thấy Diêu Linh Nguyệt... Anh chỉ có thể đảm bảo mang người trở về nguyên
vẹn, không để thiếu sót tay chân là được...
Nghe thấy Mộc Quy Phàm hỏi, Diêu Linh Nguyệt giơ tay nói: "Ngồi xuống rồi..."
Mộc Quy Phàm chỉnh lại gương chiếu hậu, nói: “Nửa tiếng nữa sẽ về đến nhài”
Chiếc xe địa hình màu đen lao tới như một con ngựa hoang...
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Túc Bảo biến mất, nhà họ Tô mất đi sức sống căng tràn, hàng ngày Tô Tử Du xách cặp đi học nhưng đôi mắt lại vô hồn.
Hân Hân trâm mặc và bắt đầu viết bài tập một cách nghiêm túc, nhưng đôi khi bé vừa viết vừa lau nước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710973/chuong-884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.