Lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên "Bal”
Đôi mắt của Mộc Quy Phàm nheo lại, anh ngơ ngác nhìn xung quanh. Tai anh bị ảo giác nên nghe thấy giọng nói của Túc Bảo ư?
Nhưng phía trước và sau của con ngõ đều không có bóng dáng Túc Bảo. “Ba!” Giọng Túc Bảo càng lúc càng gần.
Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thấy một bóng người nhỏ bé nhảy từ tường xuống.
“Túc Bảo!” Mộc Quy Phàm mở to mắt.
Túc Bảo rất vui vẻ, vừa rồi quỷ xui xẻo nói ở đây có cảnh sát, sư phụ lập tức cõng bé chạy tới, không ngờ lại gặp được ba của bé!
'Wow, bé thật may mắn!
'Túc Bảo không chút dè dặt nhảy phốc lên, lao vào lòng Mộc Quy Phàm: “BaI”
Mộc Quy Phàm vô thức dang rộng vòng tay, lúc này anh vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mặt chỉ là ảo giác, sao một đứa trẻ có thể chạy lên tường rồi nhảy
xuống?
Tuy nhiên, khoảnh khắc Túc Bảo ngã vào vòng tay anh, anh lại cảm thấy trái tim như bị khoét một lỗ từ ngày Túc Bảo rời đi bỗng chốc được lấp đầy trở lại!
Túc Bảo ôm lấy cổ Mộc Quy Phàm, trong mắt lấp lánh sự hưng phấn: "Ba! Sao ba lại đến đây?"
Mộc Quy Phàm mấp máy môi, ngơ ngác nhìn.
"Túc Bảo...?"
Anh đưa tay ra, không khỏi run rẩy.
€ó thật là Túc Bảo không?
Bàn tay to thô ráp của anh chạm vào đôi má mềm mại của Túc Bảo.
Lúc này, thế giới xung quanh anh lấy lại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710972/chuong-883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.