Diêu Linh Nguyệt giơ tay lên, mặt không thay đổi rút một cái gai gỗ nhỏ đâm trên cổ.
Kỷ Trường nói: “Gọi điện thoại cho ba của con trước đi.” Túc Bảo nhìn vào bàn tay trống trơn.
Bé không có điện thoại.
Nhưng không sao, bé có thể mượn.
Nếu không được thì vẫn có thể đi tìm chú cảnh sát. Túc Bảo và Diêu Linh Nguyệt ra khỏi rừng cây nhỏ.
Trung Đại nằm trong khu phát triển Tiên Hồ, bên này vắng người. Năm ấy, để kéo kinh tế khu vực này phát triển nên dời trường đại học sang đây.
Sinh viên Trung Đại khổ không thể tả, nói thẳng là “xuống quê”, so với nội thành phồn hoa náo nhiệt, nơi này thật sự giống hệt vùng làng quê.
Rừng cây nhỏ nằm ở phía sau Trung Đại còn hoang vu hơn, chẳng có một bóng người nào.
Túc Bảo đi cả một đoạn đường, mệt tới mức thở hồng hộc: “Sư phụ, con đói, đói bụng rồi.”
Kỷ Trường nói: “Cố gắng thêm chút nữa.”
Hắn nhìn xung quanh, không có ai.
“Sư phụ cống con.”
Túc Bảo yếu ớt, mỏng manh gật đầu: “Dạ, dạ, dạ! Cảm ơn sư phụ!” Bé ghé lên lưng Kỷ Trường, quỷ dựa người, chạy nhanh như bay. Một bước của Kỷ Trường là bước đi cả hai cây số.
Diêu Linh Nguyệt: “2”
Chỉ có thể liều mạng đuổi theo.
Túc Bảo vội vàng nói: “Sư phụ dừng lại! Ôi, mợ cả...”
Cái đùi bị gãy kia của mợ cả được bé cố định giúp rồi nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đứng vẫn còn khập khiễng, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710970/chuong-881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.