Chương trước
Chương sau
Mộc Quy Phàm mỉm cười, thấp giọng nói: “Vạn Bát Thực, anh bám theo trông chừng tiểu thư, đảm bảo an toàn cho con bé.”

Dừng một chút, anh nói thêm: "Thứ nhất, phải giữ khoảng cách nhưng vẫn đảm bảo an toàn. Thứ hai, hấy nghe lời Túc Bảo vào thời điểm quan trọng. Thứ ba, chỉ cần đảm bảo Túc Bảo được an toàn. Đừng qu: \y con bé. Nếu thấy con bé làm gì kỳ quặc cũng đừng lên tiếng hỏi, cứ âm thầm lắng nghe thôi nhé."

Vạn Bát Thực: "Rõ!" Dứt lời, anh ấy lập tức bám theo.

Mộc Quy Phàm là người cuối cùng rời đi, đầu tiên anh đến một cửa hàng nào. đó lấy chiếc xe moto, sau đó bám theo mấy đứa trẻ.

Sau khi mọi người đi hết, rèm của căn phòng trên tầng hai nhà họ Tô được mở ra.

Bà cụ Tô im lặng nhìn bóng đêm, thì thầm: “Có Mộc Quy Phàm bên cạnh thì bọn trẻ sẽ được an toàn, ông có nghĩ vậy không?”

Ông cụ Tô đang ngáy.... Bà cụ Tô trợn mắt, dùng lòng bàn tay đánh vào đầu ông cụ. Ông cụ mơ màng lẩm bẩm điều gì đó rồi quay người tiếp tục ngủ.

Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở ven đường, toan gọi một chiếc taxi, nhưng giữa đêm khuya nên rất khó gọi xe.

Đột nhiên tiếng động cơ vang lên phía sau đám nhóc.

Một chiếc mô tô rất ngầu dừng trước mặt bọn trẻ, Mộc Quy Phàm nâng kính chắn gió trên mũ bảo hiểm lên, khẽ nhếch môi: “Bé con, nửa đêm đi đâu vậy?”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Ba!"

Mộc Quy Phàm đưa cho bé một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ màu hồng và nói: “Đội vào."

Tô Tử Du mở to mắt! Mộc Quy Phàm đưa hai chiếc mũ bảo hiểm cỡ nhỏ cho anh em Tô Tử Du. Tô Tử Du phấn khích đội mũ bảo hiểm, chờ đợi cuộc phiêu lưu đêm nay.

Cậu ngồi phía sau Mộc Quy Phàm, Tô Tử Chiến ngồi cuối, Túc Bảo ngồi phía trước, trong vòng tay của Mộc Quy Phàm.

“Nắm chặt nha.” Mộc Quy Phàm vặn ga, chiếc môtô gầm lên ngạo nghễ.

Tô Tử Du nhanh chóng ôm lấy dượng mình, nhưng Tô Tử Chiến lại không thèm ôm em trai mà giữ tay trên kệ sau xe máy.

Không thể ôm được, làm thế khác gì một cô bé?

Kết quả là, chiếc xe máy gầm lên và suýt hất văng Tô Tử Chiến.

Cậu nhanh chóng ôm lấy em trai, thậm chí ôm chặt đến mức Tô Tử Du suýt nghẹt thở.

Trong mắt Mộc Quy Phàm hiện lên ý cười, sau đó anh tăng tốc, chiếc mô tô lao ra như một con báo đen trong đêm tối.

Con chó hoang và Thủ Vọng ngơ ngác hít bụi phía sau.

Thế này thì sao mà đuổi theo được?

Con chó hoang chỉ ngập ngừng một giây rồi lập tức chạy theo, phải công nhận dạo này nó được nuôi dưỡng rất tốt, tứ chỉ khỏe mạnh và chạy nhanh hơn

Thủ Vọng rất nhiều.

Nhưng không lâu sau, một chiếc xe máy khác lao tới từ phía sau, Thủ Vọng ngồi xổm ở phía sau xe, hai chân vịn chặt vào vai Vạn Bát Thực.


Đôi mắt người phụ nữ mở to, nhìn thẳng vào bảng quan tài, thi thoảng con ngươi mới cử động.

Miệng cô ấy phát ra một tiếng gầm kinh hoàng, tay trái kéo mạnh tay phải của mình.

Chiếc đinh đâm vào lòng bàn tay cô ấy, cô ấy dùng hết sức lực cũng chỉ rút ra được vài milimét, lòng bàn tay cô ấy co giật rồi yếu ớt rơi xuống.

Những thứ đang bò trên người cô ấy lập tức di chuyển nhanh hơn theo một quy luật nhất định, hình thành những xiềng xích...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.