Túc Bảo nhìn nửa viên kẹo trước mặt, bé không biết nên làm thế nào. Cô bé thích kẹo, kẹo rất ngọt. Nhưng bé không thích kẹo đã “vào miệng rồi”.
Nhưng mà, nhưng mà... chị đã rửa sạch, nếu không nhận thì có phải chị Hân Hân sẽ rất buồn không?
Mộc Quy Phàm nhíu mày nhìn đứa nhỏ, nhìn xem cô bé sẽ làm gì. Chỉ thấy Túc Bảo đưa tay nhận kẹo...
Bé suy nghĩ một chút, sau đó nhân lúc Hân Hân không chú ý mà nhét lại vào miệng cô nhóc.
“Chị Hân Hân, chị ăn đi chị ăn đi!” Cô bé nói: “Đây là kẹo em cho chị nha, ba nói đồ đã đưa cho người khác rồi không thể lấy về được, như vậy là không lịch sự:
Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười. Lần nào cũng lấy anh ra làm bia đỡ đạn nha...
Trong mắt bé cưng nhà mình, anh lợi hại đến mức nào?
Ánh mắt sâu như bầu trời sao của Mộc chiến thần đột nhiên lấp lánh ánh sáng.
Hân Hân vẫn còn muốn đưa kẹo cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm đúng lúc bế Túc Bảo lên tầng, vừa bế bé lên vừa nói: “Chuyện quỷ giả dối ba đã giúp con thu thập chứng cứ rồi.”
Đúng lúc này Tô Tử Chiến đi đến, cậu đứng trên tầng lạnh lùng nói: “Tô Hạnh Hân! Em làm xong bài chưa?”
Hân Hân nuốt nước bọt cái ực, nhanh chóng cắn nát viên kẹo, vẻ mặt cầu xin bước lên tầng.
Trong phòng Túc Bảo. Túc Bảo tiếp tục lấy điện thoại của bà ngoại ra lướt video.
Buổi sáng bà cụ Tô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710777/chuong-688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.