Chương trước
Chương sau
Lát nữa anh Tử Du một viên, chị Hân Hân một viên, chị Tiểu Bát một viên, còn lại là của cô bé!

Tô Tử Chiến nhìn viên kẹo trong tay Túc Bảo.

Được rồi, nhìn mấy cái đứa ngốc này đào hố này, không có cái nào nên hồn cả, vẫn nên để cậu làm thì hơn.

Tô Tử Chiến gia nhập đường đua.

Mọi người: “...”

Túc Bảo nhìn kẹo trong tay... Hu hu, được rồi, anh cả một viên, bé sẽ không ăn.

Hố nhanh chóng được đào xong.

Túc Bảo đặt hũ tro cốt chó vào hố, con chó lang thanh dường như biết trong hũ chính là bạn của mình, nó yên lặng đứng sát mép hố, cúi đầu nhìn hũ tro cốt

trong đó.

Dì Ngô làm theo yêu cầu của Túc Bảo, bà ấy mang một bát cơm trắng đến, trong tay còn cầm theo hương hỏa và tiền giấy gì đó.

Hố bị lấp lại, vốn là phần đất bằng phẳng nay lại thành một đống đất nho nhỏ, Túc Bảo đặt chén cơm xuống trước đống đất, cắm vào đó ba nén hương thêm một ít tiền giấy.

“Ngoan ngoãn đi đầu thai nhaI”

Bà cụ Tô chỉ xem đây là mấy đứa nhỏ mềm lòng mà làm.

Bà ấy nhìn trời rồi nói: “Lát nữa làm xong là phải về, mấy đứa biết chưa? Nắng giữa trưa rất lớn.”

Bà cụ Tô cảm thấy hơi choáng đầu nên đi về trước. Tô Tử Du hỏi: “Em gái, vì sao chó cũng phải đốt hương đốt vàng?”

Lập mộ thắp hương cho chó... Cậu chưa nghe thấy những chuyện này bao giờ.

Túc Bảo nói: “Lúc đầu thai nếu không có “hộ khẩu” như tên, ngày tháng năm sinh... thì sẽ không thể đi đầu thai được. Cho nên kiếp sau hay kiếp sau nữa của chó vẫn sẽ đầu thai quay lại làm động vật.”

Vì sẽ không có ai nhớ sinh nhật của chúng.

Không tin có thể hỏi những gia đình bây giờ đang nuôi thú cưng, bọn họ chắc chắn không thể ngày giờ thời gian chú chó đó sinh ra, cha mẹ của chúng ở đâu cũng không biết...

“Nhưng chó nghiệp vụ, chó dẫn đường lại khác, chúng lập công, cũng có tính danh nghiệp vụ, có thông tin ngày sinh, thẻ căn cước, sau khi chết có mộ, vậy thì

kiếp sau chúng có thể đầu thai thành người.”

Người phạm phải tội ác tày trời có khả năng sẽ luẩn quẩn trong vòng súc sinh.

Động vật công đức viên mãn cũng có thể quay về đầu thai làm người. Chẳng qua Túc Bảo cảm thấy con chó này quá đáng thương, giúp nó lập mộ hóa vàng, hi vọng có thể tiễn nó một đoạn đường, như vậy khi đi xuống dưới kia cũng không quá thảm, nếu may mắn còn có thể thoát khỏi kiếp súc sinh.

Tô Tử Du nghe cô bé giải thích thì hiểu rõ.

Hóa ra là vậy!

“Được! Hoàn thành rồi!” Túc Bảo võ tay đứng lên, cô bé kéo chú chó lang thang khác: “Chúng ta trở về nào, yên tâm nha, bạn tốt cửa em đã lên đường rồi.”

Chú chó lang thang kia chậm rãi rời đi, ánh mắt lưu luyến không rời.

Tô Tử Du nói: “Nó vẫn là một con chó có linh tính nha... Đúng rồi, đã đặt tên cho nó chưa?”

Túc Bảo lắc đầu: “Chưa có.”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Nghe nói lúc bạn nó bị xe đâm chết nó vẫn luôn dựa vào người bạn nó trông coi. Hay gọi nó là Thủ Vọng (1)?”

(1) nghĩa là canh gác

Cố Tiểu Bát cười nhạo: “Tùy tiện vậy sao?” Tô Tử Du vặn lại: “Vậy cậu đặt đi!”

Hân Hân nói: “Gọi là bánh bích quy!”

Cố Tiểu Bát: “Gọi là... Vượng Vượng.”

Mấy đứa nhỏ đều quay sang nhìn cô bé: “...

Cố Tiểu Bát lấy một chiếc tên vô dụng quay đầu, hai má nóng bừng, hừ, sau này có xin cô bé cũng không đặt nữa!

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.

Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.

Tô Tử Chiến đột nhiên nói: “Gọi bánh kẹo.” Túc Bảo đang định nói bánh kẹo rất hay, bánh kẹo thì sau này đều ngọt ngào.

Tô Tử Du là người đầu tiên phản đối: “Không được! Lần trước Huyền Linh là anh cả đặt, lần này tên gì do anh đặt. Tên Thủ Vọng!”

Túc Bảo yên lặng, nhưng bé lại nhớ đến bánh kẹo trong tui mình, bé lập tức lấy ra cho mỗi người một cái.

Cuối cùng Tô Tử Chiến cũng lấy được bánh kẹo của em gái!

Cậu “tiện tay” nhét bánh kẹo vào trong túi, làm như không để ý gì đến viên kẹo này.

Tô Tử Du và Hân Hân là hai người đầu tiên bóc kẹo cho vào miệng, tay cũng không rửa.

Tô Tử Chiến cười lạnh nói: “Ăn ngon như vậy sao, không phải chỉ là một viên kẹo thôi à?”

Nói rồi cậu ung dung đi về. Túc Bảo đưa mắt nhìn theo... Anh cả, anh không ăn thì cho em đi!

Hân Hân nhìn Túc Bảo một cái, ây, em gái mình không có?


Nói rồi cô nhóc chạy ra bồn rửa tay, đầu tiên để nửa viên kẹo sang một bên, sau đó rửa tay, rửa xong lại cầm viên kẹo lên rửa lần nữa.

“NèI Giờ sạch rồi.” Túc Bảo: “..."

Tô Tử Du: “..."

Cố Tiểu Bát: “..”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.