Chương trước
Chương sau
“Không đến mức vậy đâu, vừa nãy gia chủ cũng nói chúng tôi áp giải ông ta đi”

"Bình tĩnh một chút, người dân đang nhìn đấy, cậu muốn gia chủ bị người ta bắt thóp được một điểm không hay sao?"

Vạn Bát Thực cau mày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chân có thể cử động, còn lại thì không được!"

Trần Thương Vũ muốn chửi rủa Vạn Bát Thực từ trong lòng, tức giận bước về phía trước.

Nhưng chỉ cần động tay động tay hoặc lắc đầu, nhất định sẽ bị đánh lần nữa.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ôm chân, ôm đầu cứng ngắc, bước từng bước. nhỏ như một người vợ nhỏ, thật đúng là nôn ra ba ký máu.

Kỷ Trường bay đến bên cạnh Túc Bảo, đóng sách lại.

"Sư phụ đã xem lại sách... Tên Trần Thương Vũ này... Đúng là vận mệnh của ông ta rất phi phàm, người tu đạo trên thế giới này tính đến thời điểm hiện tại là còn rất ít, mà ông ta là một trong số đó.”

Túc Bảo nghỉ hoặc hỏi: "Tu đạo? Sửa đường ấy hả?"

Kỷ Trường im lặng liếc nhìn bé rồi nói: “Trên thế giới hiện nay có rất nhiều đạo sĩ. Ở một số nơi, thỉnh thoảng có thể thấy các thầy xem tướng số, thầy bói. Nhưng

hầu hết đều chỉ tự học một số kỹ năng cơ bản hay là đi theo thầy vào nghề.”

Loại người này chỉ muốn kiếm tiền, ngu dốt, không biết vận mệnh của mình... Không thể coi là người tu đạo.

"Những người chính thống gia nhập một giáo phái nào đó, tuân theo truyền thừa của giáo phái và kiên trì nỗ lực trên con đường tu đạo mới được gọi là người tu đạo."

'Túc Bảo chợt nhận ra: "Vậy ta cũng tu đạo!"

Kỷ Thường buồn cười gật đầu: "Đúng vậy, con tu đạo, con tu đạo đáng yêu."

Túc Bảo: "???"

Đạo đáng yêu là gì vậy?

Sau khi Mộc Quy Phàm trở lại và điều Vạn Bát Thực đi, cuối cùng Túc Bảo cũng có một cuộc sống học đường bình thường.

Trần Thương Vũ gặp người đàn ông đầu trọc ở Mộc gia sơn trang, người đàn ông đầu trọc vừa nhìn thấy ông ta, gã cúi đầu nghẹn ngào: "Sư phụ, xin lỗi! Con không thể chịu được..."

Trần Thương Vũ cười lạnh, gã không chịu được nên khai hết rồi hả?

Nếu là ông ta thì chắc chắn không bao giờ có chuyện đó!

Ba ngày sau.

Hai má của Trần Thương Vũ hóp lại.

Ông ta không thể chịu đựng được nữa.

Bình thường thì không sao cả, không động đậy thì không động đậy thôi. Ông †a khoanh chân tu luyện, ngồi thiền.

Nhưng mà ai cũng phải ngủ mà phải không? Khi ngủ vô thức di chuyển cũng bình thường mà? Ba ngày nay ông ta ngủ không ngon giấc!

Ông ta đang ngủ say thì bất ngờ bị đánh thức bởi một phát súng, ông ta giật mình trở mình đứng lên lại thêm một phát súng.


Người đàn ông đầu trọc ở hố bên cạnh: "..."

Lúc này, gã đầu trọc cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vô thức rụt cổ lại, nhìn lại phía sau...

Không có gì cả.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.