Tô Tử Du nhanh chóng bước tới đỡ Túc Bảo dậy. Cậu toan xoa mông giúp Túc Bảo nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút tay lại.
Nét mặt cậu không sao che giấu được sự đau lòng: "Em không sao chứ? Còn đau không? Thật khó cho em mà..."
Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Khó chỗ nào thế?
Anh thấy Túc Bảo giải quyết dễ dàng lắm mà!
Ừm, thật không hổ là con gái của anh!
Tô Tử Du ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào. lá bùa trong tay Túc Bảo, "Thì ra đây chính là bùa hoa đào của cõi âm!"
Tại sao chỉ vẽ trên giấy mà lá bùa lại có thể phát huy tác dụng nhỉ?
Tô Tử Du chỉ cảm thấy thật thần kỳ, cậu chợt phát hiện ra có những thứ cậu không thể nghiên cứu xong, nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ giải thích những thứ này một cách khoa học!
Tô Dĩnh Nhạc vẫn còn sợ hãi, hỏi: "Làm sao bây giờ? Cậu ba có phải đi lấy thêm một cái chén nữa không?"
Anh cho rằng miếng da' mà Túc Bảo bắt được tối qua được làm bằng một chiếc chén.
Túc Bảo lắc đầu nói: 'Không cần, đốt là được ấy mà"
Tô Dĩnh Nhạc lập tức nói: “Cậu đi lấy bật lửa.”
Nhưng, Túc Bảo lại giơ tay quăng ra một quả cầu lửa. Bùng một tiếng, lá bùa hoa đào bị đốt cháy.
Lá bùa như còn sống, phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lặng.
Cậu ba: "..." Tê dại mất thôi, nhất định phải tin vào khoa học...
Tô Tử Du:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710721/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.