Chương trước
Chương sau
Mã Lâm Camille che giấu tâm tư rất tốt, vừa cười vừa giải thích: "Không phải như vậy, Camille là tên tiếng Anh của tôi...

Túc Bảo hiểu được.

Giống như tên quỷ nước ngoài giả bị bắt lần trước vậy?

Không thích tên tổ tiên đặt cho, chỉ thích tên nước ngoài.

Bà cụ Tô đi ra, đầu tiên là nói với Túc Bảo: "Túc Bảo, không được làm như vậy đâu, làm thế không lễ phép".

Tuy rằng không phải lỗi của Túc Bảo, trẻ con còn nhỏ mà, có nhiều chuyện chưa biết.

Nhưng nên dạy vẫn phải dạy. 'Túc Bảo gật đầu nói: "Con biết rồi bà ngoại."

Bà cụ Tô lúc này mới đánh giá Mã Lâm Camille một cái, nói: "Vào đi!"

Mã Lâm Camille vội vàng vào cửa, trước khi vào cửa còn vô cùng chuyên nghiệp tự mình lấy bao chân ra mặc vào, đeo găng tay vào.

Kết quả vừa ngẩng đầu đập vào mắt toàn những anh chàng chân dài đang nhìn cô ta.

Một người sắc mặt ngăm đen nhưng lại lộ ra vẻ đẹp trai nghiêm nghị bất ngờ.

Một người trầm mặc không nói, nhưng không che giấu được vẻ ngoài anh tuấn của mình.

Một người hơi lộ vẻ gầy gò, nhưng ánh mắt sắc bén, khí chất ấm áp, nhìn trẻ tuổi nhất... Nhìn giống như một chú cún conl

Khiến cho cô ta rung động nhất là người cao nhất, khí thế của người này không thua kém Tô Nhất Trần chút nào! Khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, kiêu ngạo lại phóng khoáng!

Trong lòng Mã Lâm Camille kích động, vụ làm ăn hôm nay lời to rồi!

Không ngờ trong một lần có thể gặp được đến năm người trong số tám người con của nhà họ Tô!

Tuy rằng bỏ lỡ tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng như băng Tô Nhất Trần, nhưng sàng lọc một chút, cuối cùng còn có một người khác làm người ta hài lòng!

Nhưng mà người đàn ông này nhìn cũng không phải kiểu dễ chọc, đôi mắt lạnh giống như có thể xuyên nhìn thấu tâm tư của cô ta, Mã Lâm Camille vội vàng cúi đầu.

Đây hẳn là một trong hai người thần bí nhất nhà họ Tô, chỉ là không biết hắn là Tô Vân Triều hay là Tô Cẩn Mặc...

Mã Lâm ổn định tinh thần, tập trung nói chuyện với bà cụ Tô: "Bà cụ Tô bà khỏe chứ? Tôi là Mã Lâm Camille, bà có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Camille... Vô cùng xin lỗi, ta có chút đường đột, nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt thì có lẽ người bình thường nào cũng sẽ có một chút phần tâm, bà cụ Tô đúng thật là có phúc quái”

Mã Lâm Camille có chút khôn vặt, sợ sự phân tâm trong nháy mắt của mình bị bà cụ Tô không thích, cô ta lựa chọn thanh minh cho bản thân trước.

Hơn nữa cô ta hiểu rất rõ một điều, nếu như không có lá bùa kia thì cô ta không là gì cả. Đừng nói đến tám người con của nhà họ Tô, cho dù chỉ là một tên gác cửa của nhà họ Tô cô ta cũng không đủ trình.

Cho nên cô ta nhất định phải cẩn thận, luôn phải cẩn thận...

Bà cụ Tô nhíu mày: "Tôi không thích tên tiếng nước ngoài."

Mã Lâm Camilla vội vàng nói: "Thật sự lỗi, vậy bà gọi tôi là Tiểu Mã là được rồi!"

Bà cụ Tô cũng lười nói thêm gì, dù sao cũng chỉ là chọn quần áo, chọn nhanh cho xong là được rồi, người như vậy sau này cũng không gặp lại nữa.

"Qua bên này đi!" Bà cụ Tô dẫn Mã Lâm Camille đi ra phía sau.

Mã Lâm liên tục nói lời cảm ơn, sống lưng dựng thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng giữ sự chuyên nghiệp. 

Nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán.

Người đàn ông cao nhất kia thật sự hợp thẩm mỹ. của cô ta, làm trái tim cô ta dao động!

Nhưng phỏng chừng rất khó xuống tay...

Cũng may ba người khác cũng không tệ, trước mắt cô ta có thể chọn bừa một người dán bùa đào hoa lên đã rồi sau đó cứ từ từ tính tiếp cũng được...

Ví dụ như dán bùa lên người chú cún con kia để anh yêu cô ta mãi không buông được, muốn từ chối cũng không thành, sau đó nhanh chóng đi cầu một lá bùa khác...

Có được lòng tin rồi mới có thể dán lên người tiếp theo.

Nhưng vẫn muốn dán lên người tổng giám đốc Tô nhất, nhất thời Mã Lâm bị khó lựa chọn.

Túc Bảo đi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy dì này thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang suy tính rất nhiều."


Trước tiên phải làm chuyện cần làm, nghiêm túc làm cho tốt, nếu không cho dù ở lại nhà họ Tô thêm một chút cô ta cũng ở không nổi nữa.

Lỡ như bị bà cụ Tô không thích, thẳng tay đuổi đi thì dù một chút cơ hội cô ta cũng không có.

Mã Lâm nghĩ, âm thầm hít sâu một hơi, nhưng không biết có phải do sự bất an trong tiềm thức hay không, cô ta vô thức dùng ngón tay miết ép miệng túi áo. của mình xuống.

Động tác nhỏ này người khác không dễ gì có thể phát hiện ra, nhưng vừa hay chiều cao của Túc Bảo tương đối thấp, nên có thể bắt gặp động tác ngang tầm mắt này... 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.