Thế giới ồn ào náo nhiệt lập tức tràn vào tai cậu, người thân của bệnh nhân đi tới đi lui ở bên ngoài, y tá đứng ở phía xa đang kiểm tra cho người bệnh, cũng không biết đứa nhỏ ở phòng bệnh nào khóc lên...
Tô Tử Tích ngơ ngác nói: “Anh không chết sao?” Mặt có hơi đau một chút...
Tô Tử Tích vô thức nhếch miệng rồi hít một cái. Túc Bảo chột dạ nhìn nửa mặt sưng đỏ của cậu, bé nhỏ giọng n nh, có Túc Bảo ở đây anh chắc chắn không chết được đâu!”
Tô Tử Tích đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện mình đang ở phòng bệnh, ngoài cửa sổ hơi mờ tối khiến người ta có cảm giác không biết bây giờ là sáng sớm hay chiều tối.
Cậu mờ mịt hỏi: “Não anh vẫn còn chứ?”
'Túc Bảo sờ đầu cậu: “Vẫn còn nha, anh, anh không cảm giác được sao?”
Tô Tử Tích cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp. của Túc Bảo, cảm giác trên đầu cũng quay về, cậu yếu ớt nói: “Cảm giác được, vẫn còn ở đó.”
'Túc Bảo an ủi: “Yên tâm, đầu anh vẫn nguyên vẹn.”
Tô Tử Tích vô thức hỏi: “Không dẹp sao?”
Túc Bảo trả lời một cách khẳng định: “Không có dẹp, rất rất tròn, đầu vô cùng tròn.”
Tô Tử Tích: “Vậy thì tốt rồi.
Mọi người nghe cuộc trò chuyện của họ thì không biết nói gì ngoài bật cười.
Tô Tử Du nói: “Anh hai, nếu đầu anh không ở đây thì sao anh có thể nằm ở đây được, lúc đấy anh phải nằm ở lò hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710675/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.