Tô Tử Tích viết đến chữ thứ ba, khó khăn lắm cũng. mới viết được nét “Nhật”, làm thế nào cũng không thể viết tiếp được.
Cậu không khống chế nổi tay mình, vừa dùng lực thì bút bị quăng sang bên cạnh.
Người kia nhíu mày, lấy một tờ giấy khác ra: “Viết lại đi”
'Tô Tử Tích lại bắt đầu viết, Tô Tử...
Không hiểu vì sao chữ Tích không thể viết được hoàn chỉnh.
Tô Tử Tích sốt ruột, không viết được có nghĩa sẽ không rời khỏi đây được sao?
Có nghĩa là cậu sẽ chết sao?
Cứ như vậy, Tô Tử Tích viết tên mình hết lân này đến lần khác trong bóng tối nhưng làm thế nào cũng dừng lại ở chữ cuối cùng.
Cậu cũng không biết tại sao mình có thể thấy người kia hay tờ giấy kia, cậu chỉ biết mình viết tên mình hết lần này đến lần khác, thời gian trôi qua cậu cũng không biết, chỉ máy móc viết tên mình.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, bóng tối trước mắt vỡ tan, người kia cũng biến mất không dấu vết, Tô Tử Tích ngạc nhiên nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt.
Phía xa có ánh sáng, cậu chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước, cậu chạy qua một số nơi trông giống như những ngôi nhà bằng bùn ở nông thôn, rồi chạy qua một nơi trông giống như một khu chợ.
Kiến trúc những nơ này không có gì kì lạ, điều kì lạ duy nhất chính là không có ai.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến cổng chính, cánh cổng kia rất cao, caod dến mức xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710674/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.