Bà cụ Tô cầm tay Hân Hân lên, nói: “Da con bị trầy xước nên phải tiêm phòng nhé.”
Tô Ý Thâm gật đầu: “Con cần tiêm phòng dại, bốn hoặc năm mũi.”
Nụ cười trên mặt Hân Hân cứng lại.
Không phải chứ, bé bị mèo cào chứ đâu phải bị chó cào, sao phải tiêm vacxin bệnh dại? [1].
[1]: Bên trung gọi vacxin cho bệnh dại là vacxin phòng chó dại cắn.
Hân đầu to lập tức hét lên: “Con không muốn! Con không muốn tiêm!”
Bà cụ Tô lắc đầu: “Không thể được, nếu không tiêm sẽ có nguy cơ mắc bệnh dại đó con.”
Mộc Quy Phàm khoanh tay, môi thoáng cười mà như không: “Con biết bệnh dại là gì không?”
“Là Virus thông qua vết thương xâm nhập vào cơ thể con, sau đó ảnh hưởng đến não của con...”
Mộc Quy Phàm còn chưa dứt lời, Hân đầu to đã cướp lời: “Thế thì không nghiêm trọng đâu.”
Chỉ ảnh hưởng đến não thôi mà, ba bé thường nói bé không có não nên có xâm nhập vào não cũng không sao. hết!
Túc Bảo ân cần nhắc nhở: “Chị Hân Hân, chị vẫn nên tiêm phòng đi nha!”
“Ba từng nói với em, người mắc bệnh dại sẽ giống như một con chó, miệng chảy nước miếng, quên béng gia đình, phát điên và cắn người, cuối cùng chết thẳng cẳng. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ có chị Hân Hân nữa.”
Túc Bảo nói xong, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Tô Tử Du bồi thêm một câu: “Có khả năng còn đi ăn cứt nữa!”
Hân Hân: “...”
Ăn...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710652/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.