Chú Niếp quản gia lái xe mang theo mấy đứa nhỏ.
Tô Tử Chiến khoanh tay lạnh lùng nhìn Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân và Túc Bảo ngồi trên xe.
Cạn lời rồi, sao cậu có thể đồng ý mang mấy đứa nhóc này ra ngoài chứ?
Cậu lại còn nói dối bà nội là mang các em đến thư viện...
Nhìn chú Niếp lái xe, Tô Tử Chiến cảm thấy hơi nhức đầu, lần này trót lọt, lần sau lấy cớ gì bây giờ?
Túc Bảo nói muốn đến viện tâm thần gì đó, cậu cũng không thể trực tiếp nói với chú Niếp là đi bệnh viện tâm thần được.
"Phiền chết mất." Thiếu niên nhíu mày bực bội.
Chú Niếp hỏi: "Đại thiếu gia không muốn mang họ đến thư viện sao?"
Tô Tử Chiến hơi dừng động tác, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng: "Sao chú biết?"
Chú Niếp mỉm cười, nhìn Hân Hân qua gương chiếu hậu. “Tôi đoán."
Ai cũng có thể đến thư viện chuẩn bị trước bài, riêng Hân Hân là không thể.
Khóe miệng Tô Tử Chiến giật một cái.
Chú Niếp lại nói: "Tô tiên sinh giao cho tôi, các tiểu thư và thiếu gia muốn đi đâu thì tôi sẽ lái xe đưa mọi người đi."
Tô Tử Chiến: "... Quyết định cách ngàn dặm của ba già... Phía sau xe, Tô Tử Du vẫn lật thông tin khách hàng.
"Trước tiên chúng ta đến bệnh viện Đệ Tứ... Nếu như kịp thì chúng ta có thể đi gốc cây đại thụ và con đường ma kia."
Một ngày đi hai nơi cũng không quá kém.
Trong lòng Túc Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710611/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.