Mộc Quy Phàm ngủ một chốc đã tỉnh giấc, lúc này đã là năm giờ sáng.
Hàng ngày anh thường tỉnh dậy vào giờ này, sau đó chạy bộ một vòng, khoảng bảy - tám giờ sẽ về nhà ăn
sáng rồi đến đội.
Túc Bảo lại hay tỉnh giấc sau tám giờ sáng nên Mộc Quy Phàm không có thời gian ở bên bé nhiều.
Nhưng đây là sự đồng hành tối đa mà anh tranh thủ từng phút từng giây mới có được.
Đôi khi Mộc Quy Phàm muốn đánh thức Túc Bảo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi....
Con gái mà, bánh bèo chút cũng chẳng sao.
Bà cụ Tô nói rất đúng, ngủ đủ giấc mới có thể mau lớn.
Mộc Quy Phàm thơm lên trán Túc Bảo, cô bé con đang ngủ say bỗng vô thức cong môi nở cụ cười ngọt ngào.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm đong đầy sự cưng nựng, trái tim anh cũng mềm nhữn.
Anh trở về phòng, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Anh hoàn toàn không để ý đến dấu chân bám gót sau lưng anh.
Trời vẫn còn hơi tối, Mộc Quy Phàm chạy trên vỉa hè.
Gió từ sông thổi qua rất mát mẻ, Mộc Quy Phàm chạy rất nhanh.
Lúc này, anh bỗng cảm nhận được ai đó đang bám theo sau lưng mình.
Anh khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mộc Quy Phàm tăng tốc, tiếng bước chân theo sau như có như không, nhưng luôn duy trì nhịp điệu đều đặn, bám sát anh.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đã chạy vút trên vỉa hè như thể bị ma đuổi.
Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710605/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.