Chương trước
Chương sau
“Nếu chị thích lan hồ điệp thì lần sau em lại tặng chị nhat”

Nói xong Túc Bảo không đợi Cố Thịnh Tuyết trả lời, đóng cửa rời đi.

Cố Thịnh Tuyết: “...” xe Trời cao mây đen che phủ vầng trăng.

Túc Bảo ngủ đến hai giờ sáng bỗng mở mắt ra, lật người, đeo chiếc ba lô nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

“Tạm biệt Tiểu Ngũ..." Túc Bảo nói nhỏ: “Chị phải đi bắt quỷ đây!”

Chị Tiểu Bát vô cùng lợi hại, có thể tự mình đi bắt quỷ.

Còn bé thì lần nào cũng có anh trai hoặc cậu cả hoặc ba đi cùng.

Không thể tiếp tục như vậy được, bé cũng cần độc lập, phải vượt nóc băng tường như ba bé vậy!

Túc Bảo nghĩ được làm được, ra khỏi phòng ngủ, lặng yên không một tiếng động đi về phía bức tường mà. lần trước ba bé đưa bé với anh trai về nhà.

Kết quả, khi Túc Bảo ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất, tủi thân nói: “Mình thấp quá!”

Dù có chồng hai Túc Bảo lên nhau thì cũng không cao bằng bức tường này đâu nha! 

Túc Bảo dốc sức ném chiếc ba lô qua tường, nhưng ném không chuẩn nên chiếc ba lô đụng trúng tường rồi rớt xuống.

Túc Bảo thở dài.

Quả nhiên muốn vượt tường cũng phải cao lớn một chút, nấm lùn thế này thì chẳng làm được việc gì...

“Hay là quay về ăn hai bát cơm trước nhỉ...?” Túc Bảo †râm ngâm nhìn bức tường.

Bây giờ ăn cơm cũng không kịp cao lên, chắc phải bắc cái thang mới ổn. Nghĩ tới đây, Túc Bảo vui vẻ quay người toan tìm cái thang.

Nhưng, bé lại nhìn thấy một người đứng sau lưng mình...

Túc Bảo sợ đến độ trái tim suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, ngón tay cũng run lẩy bẩy....

Hỏng bét, bị bà ngoại bắt tại trận rồi!

Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Túc Bảo với vẻ không thể tin được.

“Ngoại đã nói mà, tối nay con vừa ăn xong đã nói rõ †o về việc đi tắm với ngủ gì đó, hóa ra con muốn vượt tường?” 

Túc Bảo: “...” Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo lập tức giơ tay lên, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm gì đó rồi đi về phía tòa nhà chính.

“Không nhìn thấy con.... không nhìn thấy con...”

Bà cụ Tô:

Bà trơ mắt nhìn cô bé con giơ tay và nhắm mắt đi lướt qua bà.

Sau đó sực nhớ ra cái ba lô, Túc Bảo dừng bước, đi lùi về chộp lấy cái túi rồi chạy vù đi.

Bà cụ Tô trợn mắt, giận quá hóa cười.

Bà nhìn Mộc Quy Phàm, híp mắt hỏi: “Cậu dạy hả?”


Bà cụ Tô lập tức nhớ tới lời người giúp việc đã nói lần trước, họ thấy một tên trộm vác hai cái bao tải trên vai rồi vượt tường nhảy vào nhà.

Vừa hay camera lại bị hỏng.

Giờ khắc này, chẳng cần nghĩ bà cụ Tô cũng hiểu ra mọi chuyện.

Bà cười lạnh, xăn ống tay áo lên: “Mộc! Quy! Phàm!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.