Lòng Tô Tử Chiến thắt lại, cậu đứng dậy, nói nhỏ: “Túc Bảo!”
Túc Bảo ngẩng đầu, an ủi: “Anh cả đừng lo, không sao đâu!"
Tô Tử Chiến chỉ thấy bất đắc dĩ. Quả nhiên không thể mong đợi một đứa trẻ có thể nhận ra mối nguy hiểm. Bây giờ, rõ ràng hai anh em họ đã bị người ta
cố ý nhốt trong phòng, vậy mà Túc Bảo vẫn chẳng hay biết gì.
Tô Tử Chiến kéo Túc Bảo: “Đi nào, em với Tô Tử Du toàn đến mấy nơi kỳ quái gì ấy!”
Điều cậu chắc chản bây giờ là nơi này chẳng bình thường chút nào.
Túc Bảo nói: “Nơi này ít người mà, chẳng phải anh cả không thích những nơi đông người ư?”
Tô Tử Chiến nghẹn họng. “Đi thôi!” Cậu lạnh mặt kéo Túc Bảo ra ngoài.
Túc Bảo vội vàng lấy thứ gì đó từ trong túi ra: "Anh ơi, đợi một chút, em còn chưa làm xong việc."
Cô bé cầm một nằm lá bùa màu vàng, chạy đến cạnh chiếc hộp, kiễng chân lên, cố gắng mở nắp hộp.
Không với tới.....
“Anh ơi...” Bé chỉ đành chớp chớp hai mắt nhìn Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến ấn tay vào huyệt thái dương, cẩn thận nhìn chiếc hộp gỗ rồi dè dặt mở nó ra, sau đó lập tức lùi về sau một bước.
Dưới chân cậu chợt có cảm giác trơn trượt, cậu cúi đầu nhìn, không hiểu sao lại dẫm phải một cục tóc đen...
Tim Tô Tử Chiến đập thình thịch.
Túc Bảo kiễng chân lên, ném lá bùa vào hộp gỗ, một ngọn lửa xanh bỗng bùng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-cong-chua-nho-cua-tam-nguoi-cau-tieu-tuc-bao-dang-gom-/3710558/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.